*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lê Duyệt Tư bước mấy bước, đến trước mặt Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, anh muốn làm gì em thì làm đi”
Nói xong, cô ấy bỏ tay trái xuống, kiếng chân lên chạm tay vào mặt Lục Mặc Thâm, nhẹ nhàng chạm vào môi anh ta.
Thế nhưng Lục Mặc Thâm không bất kỳ phản ứng nào.
Trong tình thế cấp bách thế này, anh ta bắt đầu lo lảng, sốt ruột, gặm gặm cần cắn.
Môi của anh ta, khuôn mặt anh ta.
Thực sự trông rất buồn cười.
Hai người họ đã ở bên nhau tận năm năm, thậm chí còn đã đính hôn, nhưng ngay cả một nụ hôn sâu còn chưa có.
Lê Duyệt Tư càng nghĩ càng thấy không cam tâm.
Khi cô ấy đang định vươn tay ôm eo Lục Mặc Thâm thì đột nhiên, đôi tay của cô ấy bị Lục Mặc.
Thâm nhanh nhẹn nắm chặt lại.
Lục Mặc Thâm cúi đầu xuống nhìn c‹ Lúc này, khuôn mặt của người phụ nữ này ngập tràn sự bối rối, hai mắt cô ấy đỏ lên, trông vô cùng thảm hại.
“Đủ rồi, không cần phải ép buộc bản thân mình đâu”
Những câu từ nhàn nhạt của Lục Mặc Thâm khiến tuyến phòng thủ tâm lý mà Lê Duyệt Tư vất vả khổ sở dựng lên trong lòng ngay lập tức sụp đổ.
Cô ấy ngồi sụp xuống đất, lấy tay che mặt và khóc nức nở.
Lục Mặc Thâm cởi áo khoác của bộ vest và mặc lên người cô: “Cho dù chúng ta không kết hôn, anh cũng sẽ không để em và nhà họ Lê phải sống vất vả, khổ sở. Em vẫn sẽ có được mọi thứ em muốn, cho dù đó là danh vọng hay tài sản.”
Sau khi nói xong, anh ta đứng dậy, dửng dưng quay người đi: “Hãy kết thúc mọi chuyện tại đây đi. Vẽ phần nhà họ Lục và nhà họ Lê, cứ để anh giải quyết hết cho.”
“BupI”
Phía sau lưng Lê Duyệt Tư vang lên tiếng đóng cửa, đột nhiên cô ấy quy xuống, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cô ấy không biết mình đã khóc bao lâu, nhưng cứ khóc mãi khóc mãi, đột nhiên cô ấy không muốn khóc nữa.
Cô ấy ngồi bệt xuống đất, tất cả chỉ còn lại có sự buồn bã, đau đớn trong lòng Bởi vì mới vừa rồi, cô ấy không có mảnh vải che thân nào khi đứng trước mặt Lục Mặc Thâm.
Người đàn ông đó…
Thậm chí anh ta còn không nhìn thẳng vào cô.
Một chút cũng không có.
“Lục Mặc Thâm, tôi hận anh, cả đời này tôi hận anh, tôi sẽ không để cho các người được yên đâu!”
Sau khi hét lên một cách điên cưỡng, cả người Lê Duyệt Tư không còn chút sức lực nào, cô ấy lảo đảo đứng dậy.
Mặc lại từng cái quần cái áo mà cô ấy đã cởi ra.
Từng hành động của cô ấy vô cùng chậm, biểu cảm để lộ ra vẻ đau đớn, khổ sở.
Như thể cô ấy đang nhặt lại một chút tự trọng cuối cùng còn sót lại của bản thân mình.
Lệ Hữu Tuấn do dự một lúc: “Em còn nhớ dì Lâm không?”
“Gì cơ?”
Tô Kim Thư bị bối rối trước câu hỏi đột ngột này của anh, không hiểu anh đang hỏi gì.
“Hay là tối chúng ta đến nhà họ ăn một bữa cơm đi? Đưa cả hai đứa nhỏ đi nữa.”
Ông chủ Lệ Hữu Tuấn muốn ăn một bữa cơm, sao Tô Kim Thư có thể không đồng ý chứ?
Cô gật đầu: “Được thôi.”
Khi Lệ Hữu Tuấn lái xe đến trước cổng chính của căn biệt thự nhà họ Lâm, đúng lúc gặp gặp mẹ của Lâm Thúy Vân = mẹ Lâm đang chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn.
“Dì Lâm, dì Lâm”
Lệ Hữu Tuấn mở cửa kính xe, chào hỏi mẹ Lâm vô cùng lễ phép.
Mẹ Lâm vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, hai con mắt bà ấy đã sáng lên ngay lập tức: “Hữu Tuấn, Kim Thư, hai đứa đến đây để tìm Thúy Vân à?”
Lệ Hữu Tuấn mở cửa xe và bước xuống, đi mấy bước tới chỗ mẹ Lâm: “Chúng cháu đến đây để ăn chực dì một bữa cơm tối, dì có chào đón chúng cháu không?”
Mẹ Lâm vừa nghe thấy Lệ Hữu Tuấn nói vậy đã cười rất tươi, miệng như ngoác đến tận mang tai: “Đương nhiên là phải chào đón rồi, sao lại không hoan nghênh cho được? Hai đứa cứ đi vào trước đi, đợi dì đi chợ mua thêm mấy cái đồ tươi ngon, cho mấy đứa thể hiện tài năng nấu nướng nhé”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu rồi đi thắng vào sân trước của căn biệt thự.
Nhìn thấy bóng lưng của Lệ Hữu Tuấn đi trước, Tô Kim Thư cau mày và nhanh chóng đuổi theo.
Cô nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn, tăng tốc chạy theo anh: “Lệ Hữu Tuấn, nói cho em biết, có phải vừa rồi anh vẫn còn chuyện gì đó chưa nói xong đúng không?”
Lệ Hữu Tuấn không định giấu diếm cô nữa, anh lấy điện thoại di động ra, mở trang thông tin của trường Cao đắng Y tế Lan Ly và đưa cho Tô Kim Thư xem: “Em xem cái này đi”
Tô Kim Thư cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ảnh chụp Lâm Thúy Vân và Lục Mặc Thâm hôn nhau thắm thiết chình ình trên đầu trang thông tin của trường, cô gần như chết lặng: “Trời ơi, tại sao có thể như vậy?”
Lệ Hữu Tuấn bấm chuông, đợi mở cửa: “Hiệu trưởng của trường đã gọi điện thoại cho Lục Mặc Thâm, bây giờ thì lãnh đạo của trường đang họp khẩn. Theo suy đoán của anh thì rất có thể Lục Mặc Thâm sẽ tạm thời nghỉ việc còn Lâm Thúy Vân sẽ bị đuổi học”
Tô Kim Thư có chút không dám tín vào sự thật: “Tại sao vậy chứ? Cho dù hai người thực sự có chuyện gì đó với nhau, vậy tại sao chỉ có một mình Thúy Vân phải chịu phạt Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu thì đột nhiên cánh cửa trước mặt họ được mở ra Người xuất hiện trước mặt hai người họ không ai khác ngoài Lâm Thúy Vân Khi Tô Kim Thư nhìn thấy cô ấy, suýt chút nữa thì Tô Kim Thư trực tiếp cắn vào lưỡi của mình Xong đời, xong đời tồi Không phải là Lâm Thúy Vân đã nghe được những lời cô vừa mới nói đấy chứ?
Cô chỉ thấy Lâm Thúy Vân chớp chớp mắt Khi Lâm Thúy Vân nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đứng đãng sau Tô Kim Thư, đột nhiên cô ấy lại cười nói vui vẻ: ‘A, nam thần, anh cũng tới thăm Tôi sao?”
Khuôn mặt của Tô Kim Thư ngay lập tức tối sầm lại.
Cô đưa tay ra định gõ vào đầu Lâm Thúy Vân mấy cái: “Thúy Vân, cái con bé này, cậu có nhầm hay không vậy, rõ ràng là mình đứng gần cậu hơn mà? Tại sao đôi mắt sáng long lanh kia của cậu chỉ có thể nhìn thấy anh ấy chứ!”
Lâm Thúy Vân cười cười hết sức gian xảo: “Được rồi, được rồi, nam thần của cậu thì cậu ghen. Đúng là đứa hay ghen mà. Hai người mau vào đi.”
Nhìn thấy sự bình tĩnh như không có gì xảy ra của Lâm Thúy Vân, Tô Kim Thư vô thức liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái.
Tại sao cái con bé Lâm Thúy Vân này nhìn qua trông giống như không có chút cảm xúc bưồn bã, tiêu cực nào?
Chẳng lẽ cô ấy vẫn còn chưa biết chuyện trên trang thông tin của trường hay sao?
Chẳng lẽ chuyện của cô ấy lại được giấu kín như vậy sao?
“Ui cái thäng nhóc này, mẹ nuôi nhớ con đến chết mất!”
Lâm Thúy Vân nghiêng đầu, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy hai đứa trẻ phía sau lưng ai vợ chồng trẻ bọn họ.
Cô nhe nanh múa vuốt về phía Tô Duy Hưng, trêu cậu bé, niềm nở hôn lên môi cậu bé một cái Tô Duy Hưng nhanh tay nhanh mắt, lấy chiếc.
iPad từ trong cặp sách nhỏ của mình ra, lập tức chặn lại “mõm sói” của Lâm Thúy Vân.
Môi của Lâm Thúy Vân chạm thứ gì đó lành lạnh, cô ấy mở to mắt, nhìn thấy iPad trước mặt, lập tức thất vọng, phàn nàn: “Làm sao vậy? Duy Hưng à, để cho mẹ nuôi hôn một cái cũng không được sao?”
Tô Duy Hưng lấy iPad về, ánh mắt cực kỳ đáng ghét nhìn qua Lâm Thúy Vân: “Con không có người mẹ nuôi nào kém thông như vậy”
Tô Kim Thư ngay lập tức trợn tròn mắt: “Tô Duy Hưng, tại sao con lại hỗn láo, không biết lễ phép như vậy chứ? Mau xin lỗi mẹ đi!”
Thế nhưng, Tô Kim Thư còn chưa mảng xong đã thấy Lâm Thúy Vân xua xua tay, mặt mũi hớn hở cười cười: “Wow! Quả nhiên là con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh, khí chất kỳ lạ và điên điên như nam thần!”