“Trở về chuyện chính, bỏ cô cháu gái tư lệnh kia qua một bên, chú chẳng chút rào trước đón sau gì đưa em ấy về như thế, không sợ đến lúc.
đấy lại ồn ào khó coi sao? Chuyện này không nói, đến khi đó Tô Kim Thư bị làm khó dễ, thì càng khó coil Con gái nhà người ta mà, da mặt mỏng á.”
“Tôi làm nền á? Thế chị để làm gì hả?”
“Ê, Lệ Hữu Tuấn, không có như thế nha!
Tôi chỉ đồng ý giúp chú làm nền trước mặt ông nội chú thôi, còn bên cha mẹ chú thì chú tính giải quyết thế nào hả? Chú, đừng có trông cậy vào tôi, mỗi lần tôi nhìn thấy cha chú… Giống như chuột nhìn thấy mèo ất “Làm nền trước mặt ông nội là được, chuyện khác không cần chị quản.”
Tống Chỉ Manh đảo mắt: “Cơ mà tôi nói này, chú kêu tôi đến, chắc không vì mỗi chuyện này đi, Có mục đích khác phải không?”
Lệ Hữu Tuấn cuối cùng cũng chuyển về chuyện chính: “Vòng tay bị mất của bà có manh mối rồi”
“Thật không?”
Lệ Hữu Tuấn gật đầu, ánh mắt âm trầm dừng trên người Tống Chỉ Manh.
Cô ấy bị cái liếc mắt này làm cho lạnh cả người, vẻ mắt nghỉ ngờ: “Chú nhìn chäm chãm tôi làm gì. Chẳng lẽ nguyên nhân là vì, manh mối tí nữa chú nói, có liên quan đến tôi hả?”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn có điểm sáng: “Cũng.
coi như là không ngốc quá”
Tống Chỉ Manh phòng bị nhíu mày, sâu trong bộ não bỗng loé lên, hình bóng của một người: Lệ Hữu Tuấn, chắc chú không bảo tôi đi tìm người kia đâu ha?”
Không đợi cô ấy nói hết câu, Lệ Hữu Tuấn đã gật đầu: “Không phải bây giờ, chị vốn là muốn đến chỗ người ta hay sao?”
“Tôi không quan tâm là chị cưỡng bức dụ dỗ, hay là lấy thân báo đáp, trước sinh nhật của ông nội, nhất định tôi phải nhìn thấy đồ rồi”
Mấy ngày tiếp theo.
Tô Kim Thư giống như heo đang nuôi thịt ấy, bị Lệ Hữu Tuấn nhốt trong nhà.
Ăn no rồi ngủ, tỉnh rồi lại ăn.
Phạm vi Lệ Hữu Tuấn cho cô hoạt động, chỉ đến vườn hoa sau biệt thự.
Không chỉ Lâm Mộc, đến cả Lục Anh Khoa cũng phụ trách chăm sóc cô.
Bởi vì sợ trạng thái của Tô Kim Thư doạ hai đứa con trai Nên ngay tối Tô Kim Thư mất tích, Lệ Hữu Tuấn đã an bài ổn thoả, đưa hai đứa bé đến trại hè của vườn trẻ.
Chắc vài ngày nữa chúng mới Nhưng đối với Tô Kim Thư mà nói, Lâm Mộc với Lệ Hữu Tuấn chẳng khác nào đang giám sát cô cả.
Hề cô nói là mình phải ra ngoài, đều bị bọn họ vô tình từ chối Hơn nữa giọng điệu còn khá là thống nhất với nhau: Ba ngày sau, đợi bác sĩ Tân khám lại Nếu thân thể không còn vấn đề gì nữa, thì muốn đi đâu làm gì đều không ngăn cản.
Tô Kim Thư sắp nghẹn đến điên luôn rồi có được không?
Mà mấy ngày, ngày nào cô cũng bị Lệ Hữu Tuấn đè xuống bắt uống thuốc bổ mà Lâm Mộc sắc.
Bổ đến mức làm cô mặt mày hồng hào, khí lực đầy người không chỗ phát tiết Chỉ đành ra vườn hoa phía sau chạy vòng vòng.
Hoặc là chờ đến tối Lệ Hữu Tuấn về nhà, đổi cách khác ép anh cho ra ngoài.
Bưng trà dâng nước là chuyện nhỏ.
Cô có muốn ra phòng khách xem TV,đi phòng sách, ra vườn hoa.
Đều là do Lệ Hữu Tuấn ôm cô, không có ngoại lệ Cô giống như là không cần chân nữa ấy.
Để trả thù Lệ Hữu Tuấn, thậm chí cô còn nhân lúc anh đang ở phòng sách mở hội nghị cấp cao.
Chạy đến bảo muốn uống sữa, để Lệ Hữu Tuấn đi pha.
Nhưng Tô Kim Thư trăm triệu lần cũng không ngờ tới, thế mà Lệ Hữu Tuấn cũng chẳng tức giận chút nào.
Boss lớn Lệ của chúng ta thậm chí còn bỏ dở công việc.
Chạy xuống dưới nhà… Pha! Sữa! Bò!
Tô Kim Thư lo sợ bất an đợi Lệ Hữu Tuấn tức giận đi vào.
Lại đợi được anh im lặng đẩy cửa đi vào, đưa cho cô cốc sữa bò nóng hầm hập.
‘Sau đấy còn xoa xoa đầu cô cực kỳ dịu dàng, hôn nhẹ vào bên má cô: “Có việc gì thì cứ bảo anh”
Tô Kim Thư mơ màng cầm cốc sữa.
Cảm thấy cảnh trước mắt này không có đúng tí nào hết.
“Cho nên hiện tại, cả người giống như nằm mơ ấy”
Đầu điện thoại bên kia, Lâm Thuý Vân đang chạy trên máy chạy bộ Để giữ dáng người thon thả của mình.
Mỗi buổi tối cô ấy chỉ có thế thống khổ nhìn tên Lâm An Nguyên khá nổi tiếng kia ăn uống no say.
Còn mình thì đáng thương gặm rau xanh.
Càng nói, đúng là người nghe thương tâm, người thấy rơi lệ.
Đến lúc đi ngủ, Tô Kim Thư ghé đến bên giường.
Cô xoay người cưỡi lên người con gấu kia, tay không ngừng chà chà mặt gấu.
Giọng điệu lúc nói chuyện, còn không có chút tinh thần nào cả: “Ừa”
Lâm Thuý Vân không nói gì, cô ấy trở mình xem thường: “Bà nội của tớ ậu, có phải cậu có máu M trong người không đấy hả?
Trai đẹp người ta hồi trước mắng mắng la la cậu, cả ngày cậu chỉ có lo lắng đề phòng.
Giờ người ta thấy người ta sai rồi, dịu dàng thuỳ mị với cậu.
Thì cậu lại không quen?
Nếu đổi lại là tớ, tớ lại chả thích muốn chết, Không tin thì qua đây, chẳng có mặt hàng nào.
Tô Kim Thư cần môi, nhất thời không biết nên nói thế nào mới được.
Cô xác thực rằng mình yêu Lệ Hữu Tuấn mất ồi.
Từ khi anh ghi tên cô lên trên gia phả.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng một lần nghĩ đến phút chia lìa.
Mấy ngày này, lạnh lùng với Lệ Hữu Tuấn như thế, bởi vì cô thấy thật tủi thân.
Cho dù trước kia giận dỗi như thế nào, cũng tuyệt đối không thể không để ý bản thân…
“Tớ biết rồi.”
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng mình nói chuyện gì đó vui vui đi, tối ngày mốt cậu với trai đẹp có rảnh không?”
Tô Kim Thư hơi ngẩn người: “Tớ thì chắc chẩn là rảnh, cơ mà bên Lệ Hữu Tuấn thì tớ không rõ lắm ấy”
Lâm Thuý Vân không vui hơi bĩu môi: “Như thế nào là như thế nào?”
“Cha mẹ tôi ơi, mẹ tớ muốn làm tiệc gia đình, còn bảo tớ gọi cậu với trai đẹp đến, càng nhiều người càng vui. Tớ định từ chối rồi, dù gì trai đẹp cũng bận rộn như thế, nào có rảnh mà tham gia cái lễ hội nhàm chán đó chứ! Nhưng mà tớ không lay chuyển được me tớ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT