*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nam người mẫu trong lúc không trên mặt đã bị đấm cho trầy xước vài vết.
Gương mặt này lại là cần câu cơm của anh ta. Anh ta đưa ôm chặt chỗ đau và đẩy Liễu Minh Hoa xuống đất tức giận nói: “Tôi đang nói cho cô biết, đừng tưởng rằng cô có ít tiền là kinh khủng lắm”
Sau đó, anh ta nhặt tấm thẻ đen trên đầu giường và đập thẳng vào mặt Liễu Minh Hoa.
Sau đó, anh ta vén chăn bông, bước ra: “Hôm nay ông đây không cần tiền của cô! Cô hấy làm rõ chuyện này đi, ông đây hôm nay là ngủ với cô! Là ông đây chơi cô!
Con mẹ nó! Thật là đen tám kiếp, khốn kiếp!”
Nam người mẫu nhanh chóng mặc chiếc quần dày cộp và vừa chửi bới vừa bỏ đi.
Nhan Thế Khải thất thân đứng đó, ánh mắt rơi xuống ga trải giường. Trên tấm ga trải giường trắng phau có một vệt màu đỏ tươi chói mắt. Trong đầu anh lúc này chỉ cảm thấy trống rồng.
Lâm Thúy Vân nhìn chằm chằm vào Liễu Minh Hoa và không thể tin vào tai mình: “Liễu Minh Hoa, hóa ra cô từ đầu đến cuối chưa từng có quan hệ gì với Nhan Thế Khải? Sau đó, cô đã tự nói rằng mình đã mang thai và phá thai, tất cả đều là những lời nói dối, phải không?”
Liễu Minh Hoa ngã xuống đất, toàn thân run lên, khóc đến mức thậm chí không nói được lời nào.
“Bộp! Bộp! Bộp!” Một tràng pháo tay giòn giã vang lên phá vỡ bầu không khí trầm uất.
Nhan Thế Khải run rẩy quay lại nhìn Liễu Minh Hoa, thấy cô ta đang nước mắt lưng tròng, đột nhiên trong lòng anh có một cảm giác xa lạ và kinh khủng vô cùng: “Liễu Minh Hoa, có lẽ trước chuyện này, tôi đối với cô còn có một chút thương hại và ấy náy. Nhưng bây giờ không còn gì cả. Ngàn vạn điều không nên nhất là cô không nên nghĩ đến việc làm tổn thương Tô Kim Thư!”
Sau khi nói xong, Nhan Thế Khải dửng dưng đẩy cô ta ra và dứt khoát quay người đi.
“Anh Thế Khải! Đừng… đừng mà… Em thực sự không phải là một phụ nữ lăng loàn… Em chỉ sợ anh biết rằng em vẫn còn…
Đó là lý do tại sao em mới phải đến đây.
Người duy nhất em yêu là anh!”
Nhan Thế Khải dừng lại, sau đó quay lại nhìn cô ta, lạnh giọng: “Nhưng cô có biết không? Tình yêu của cô khiến tôi ghê tởm!” Nói xong, Nhan Thế Khải quay người bỏ đi mà không thèm nhìn lại.
Liễu Minh Hoa thất vọng ngã xuống đất, bật khóc lớn.
Lâm Thúy Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta: “Đáng đời!”
Sau khi ném lại hai từ này, cô kéo Tô Kim Thư quay lại và rời đi: “Kim Thự, đi thôi.”
Liễu Minh Hoa hung hăng ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia hận thù. Cô ta nhanh chóng đứng dậy và lao về phía Tô Kim Thư: “Tô Kim Thự, là cô hại tôi, là cô… đều là tại cô!”
Lâm Thúy Vân sửng sốt, nhanh chóng đẩy Tô Kim Thư ra, quay người lại cho Liễu Minh Hoa một cú đá. Liễu Minh Hoa bị đạp ngã xuống đất, Tô Kim Thư vô tình va vào tường. Cú va chạm khiến mắt cô ấy hoa lên, và có thứ gì đó đang sôi sục trong bụng cô ấy. Tô Kim Thư lao vào phòng tảm và mới chỉ kịp “oa” lên một tiếng đã bắt đầu nôn thốc.
nôn tháo. Lâm Thúy Vân còn sốc hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này, và vội vàng đuổi theo: “Kim Thư, cậu có sao không?”
Vì không ăn gì vào buổi tối nên Tô Kim Thư chỉ nôn khan chứ không thực sự khạc ra bất cứ thứ gì. Cô cau mày, ôm ngực, vẻ mặt khó chịu “Có lẽ vừa rồi mình vô tình va phải nên hơi chóng mặt và buồn nôn, không được thoải mái cho lắm.”
“Chết tiệt.” Lâm Thúy Vân lao ra một cách đầy tức giận.
“Bốp!” Một tiếng động giòn tan vang lên, Lâm Thúy Vân đưa tay tát Liễu Minh Hoa một cái rất mạnh. Mặt cô ta vẹo sang hẳn một bên. Liễu Minh Hoa ngã xuống đất, che mặt không tin: “Lâm Thúy Vân! Cô, cô tại sao lại đánh tai”
Lâm Thúy Vân lạnh lùng nhìn cô ta, khinh bỉ đáp: “Nói cho cô biết, loại người như cô từ lâu tôi đã thấy không vừa mắt. Nếu không phải là vừa nấy Kim Thư cứ ngăn lại thì tôi đã sớm dạy cho cô một bài học rồi.”
Liễu Minh Hoa liều mạng dùng ga trải giường che lại thân thể, khuôn mặt bên phải sưng đỏ, trên mặt tràn đầy nước mắt: “Lâm Thúy Vân, cuối cùng cô đã nói sự thật. Từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ hết coi thường tôi! Đúng vậy, tôi thực sự nghèo.
Nhưng tôi cũng có quyền thích ai đó. Vậy thì cô lấy quyền gì mà đánh tôi, cô lấy quyền gì mà đối xử với tôi như vậy?”
Cuối cùng thì Tô Kim Thư cũng kìm nén được cảm giác muốn nôn. Cô quay người chậm rãi bước ra ngoài, nhìn Liễu Minh Hoa với vẻ trịch thượng: “Hãy thu lại cái lòng tự trọng vừa đáng thương và vừa nực cười của cô lại đi. Vì cô nghèo nên cô có lý, phải không? Cô cảm thấy rằng mình nghèo, vì vậy những người giàu có dù có làm gì thì cũng là đang khoe khoang.
Tất cả đều là đang xúc phạm cô. Liễu Minh Hoa, trong lòng cô đừng có tối tăm như vậy được không? Với tính cách của Lâm Thúy Vân và tôi, nếu như ngay từ đầu chúng tôi không coi cô là bạn thì dù có nhìn chúng tôi cũng không thèm liếc mắt đâu.”
Lâm Thúy Vân khit mũi lạnh lùng: “Kim Thư, đi thôi, đừng lãng phí nước bọt của chúng ta với loại người này.”
Tô Kim Thư gật đầu, khi ra đến cửa, cô ấy không thể không quay lại và nói thêm mấy câu: “Đàn anh là người tốt, tôi cấm cô lại làm ô uế anh ấy. Bắt đầu từ hôm nay, tốt hơn hết cô nên tránh xa anh ấy ra”
Liễu Minh Hoa cả người run lên, cô ta không dám tin mà ngẩng đầu lên. Cho đến thời điểm này, cô ta cuối cùng mới cảm thấy sợ hãi: “Không, không đâu.
Lâm Thúy Vân cũng nói thêm một câu: “Chắc cô cũng biết thủ đoạn của Lệ Hữu Tuấn đúng không? Vì vậy, tốt hơn hết cô nên ngoan ngoãn mà nghe lời Kim Thư. Nếu không thì cô cũng đã thấy những gì đã xảy ra với Liễu Mộng Ngân rồi đó!”
Liễu Minh Hoa nghe đến đây thì ngồi trên mặt đất, khuôn mặt tái mét. Lâm Thúy.
Vân kéo Tô Kim Thư lại và rời đi. Khi bước vào thang máy, họ vẫn nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ trong phòng. Trong thang máy, Lâm Thúy Vân thấy sắc mặt của Tô Kim Thư không tốt lắm, nghĩ rằng cô vẫn còn buồn về chuyện Liễu Minh Hoa bèn nói: “Kim Thư, những người như Liễu Minh Hoa không đáng để cậu phải buồn chút nào.”
Tô Kim Thư läc đầu: “Cậu hiểu lâm rồi, mình đâu có buồn vì cô ta đầu.”
“Vậy thì cậu làm sao vậy? Sao mình nhìn sắc mặt của cậu có vẻ không ổn?”
“Mình chỉ đang lo lắng một chút cho đàn anh, anh ấy hẳn sẽ rất buồn khi bị một người phụ nữ chơi đùa như thế này.”
Lâm Thúy Vân thở dài: “Nhan Thế Khải rất tốt bụng, và mình tin rằng anh ấy sẽ tìm được một người tốt hơn trong tương lai.”
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài Vừa mới bước ra khỏi cửa đêm, liền nhìn thấy Lục Mặc Thâm lười biếng dựa vào bên cạnh chiếc Bentley, dùng một đôi mắt nhìn chăm chằm bọn họ. Ở bên kia đường, một chiếc Rolls-Royce màu đen đang đậu trong bóng tối, Lục Anh Khoa cũng bước ra khỏi xe.