“Những vật dụng trong nhà này so với quần áo, đồ trang điểm, túi xách của con, đáng tiền gấp mấy lần”

“Nhắc đến lại thấy tức, con tiện nhân kia đúng là chim sẻ hóa phượng hoàng mà, không biết nó lấy đâu ra phúc khí như vậy”

“Rõ ràng vị trí này phải thuộc về con, nó cướp mọi thứ của con, vậy mà bây giờ nó vẫn cây ngay không sợ chết đứng, đúng là tức chết con mà.”

“Đúng thế! Hại chúng ta thành ra thế này mà nó vẫn có mặt mũi mà sống qua ngày.

Đúng là lòng lang dạ sói, không biết liêm sỉ”

“Mẹ, những chiếc váy này con đều thấy thích, còn có đồ trang điểm này nữa. Con tiện nhân Tô Kim Thư kia dựa vào cái gì mà dùng? Chỉ xứng với con thôi.

“Nếu đã thích thì con cứ lấy hết đi, dù sao thì con tiện nhân kia cũng không thường qua đây, cho dù nó có thật sự về đây, không phải còn có cha con chắn trước cho sao?”

“Mẹ nói đúng, mẹ, bây giờ con sẽ đi mặc thử. Mẹ giúp con chọn vài bộ xem sai “Chọn làm gì, thích thì cứ lấy hết, về sau đây sẽ là phòng con”

“Cảm ơn mẹ”

Lúc này Tô Kim Thư đã đến cửa phòng.

Nhìn thấy đồ của mình trong tủ và ngăn kéo đều bị bới lộn lên.

Não bất giác vang lên một tiếng, một chút lý trí cuối cùng cũng biến mất.

Cô quay người đi xuống phòng khách.

Mở tủ khử trùng bên trong ra, trực tiếp đem những rổ sắt đựng đĩa và bát lôi ra ngoài. Sau đó từng bước từng bước xông lên tầng 2.

Lúc này, Tô Bích Xuân đang vui vẻ kéo ra kéo vào tủ kéo của Tô Kim Thư.

Nhìn thấy đồ trang điểm mình thích, liền trực tiếp nhét đầy vào túi xách.

Cô ta vừa nhét vừa lẩm bẩm: “Dù sao thì con tiện nhân kia cũng không dùng đến, không bằng đưa hết mình dùng.”

“Lạch cạch!”

Một âm thanh lớn đột nhiên rơi xuống cạnh chân Tô Bích Xuân.

Dọa cô ta thét lên một tiếng, suýt chứt nữa mông tiếp đất.

Cô ta liều mạng cúi đầu nhìn, phát hiện có người đập vào chân mình một cái đĩa.

Cô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy khuôn mặt đầy vẻ u ám của Tô Kim Thư.

Cô đang đứng ở trước cửa, ánh nhìn như muốn giết chết cô ta vậy.

Ánh mắt cô u ám, ánh mắt mà chỉ cần liếc một phát cũng khiến người ta da đầu ngứa ngáy.

Đúng lúc, Lư Tuyết Cầm cũng từ nhà vệ sinh đi ra.

Lúc bà ta nhìn thấy Tô Kim Thư, liền đờ ra một chút.

Nhưng mà rất nhanh, trên mặt nở ra nụ cười: “Kim Thư, con về rồi đấy à, tại sao không nghe thấy tiếng gõ cửa nhỉ… A! Ai da!”

Bà ta còn chưa nói hết câu, nhìn thấy trong tay Tô Kim Thư cầm một chiếc đĩa khác, ném về phía mặt bà ta.

Lư Tuyết Cầm hét lên một tiếng, hoảng loạn trốn sang một bên.

Lại là âm thanh giòn tan Đĩa trực tiếp đập vào bức tường Vỡ thành 4 5 mảnh, rơi xuống nền nhà.

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân bị Tô Kim Thư dọa cho sợ hãi.

Con tiện nhân này không phải là bị điên rồi chứ?

Tô Bích Xuân ngước đôi mắt căm thù lên nhìn cô “Tô Kim Thư, cô muốn giết người phải không?”

“Lập tức cút ngay cho tôi!” Tô Kim Thư lúc nói những lời này, trên tay đã cầm lên chiếc đĩa thứ 3.

Lư Tuyết Cầm nghe được lời này cảm thấy không vui: “Kim Thư, thái độ này của mày là sao?

Cha của mày đã phá sản, không còn chỗ để ở. Đây là nhà của mày, mày dựa vào cái gì không cho ông ta ở? Mày là con của ông ấy, mày phải có nghĩa vụ phụng dưỡng ông ấy.

Tao với Tô Bích xuân là vợ con ông ấy, bọn tao đương nhiên là có tư cách ở đây rồi. Mày dựa vào cái gì mà đuổi bọn tao đi cơ chứ?”

“Cút!”

Chiếc đĩa thứ 3 trực tiếp hướng vào mặt bọn họ đập xuống.

Lư Tuyết Cầm vốn định chửi người Nhưng chân tay của Tô Kim Thư linh hoạt, không ngừng ném đồ về phía bọn họ.

Vài chiếc đĩa đều được đập vào người bọn họ.

Mảnh vỡ đã trực tiếp cứa vào cánh tay.

của Lư Tuyết Cầm.

Nếu không phải 2 người bọn họ luôn ôm lấy mặt, chỉ sợ cả mặt cũng bị hủy dung nhan tồi Bọn họ chưa từng nhìn thấy một Tô Kim Thư độc ác thế này?

‘Vừa mắng vừa trốn, nhanh chóng chạy xuống lầu 1.

“Tô Kim Thư, đồ điên này! Cứu mạng, giết người rồi, ở đây có người giết người này!”

Trong lúc phẫn nộ, ngược lại Tô Kim Thư.

bắt đầu bình tĩnh lại Cô đuổi theo xuống cửa, chặn 2 mẹ con mặt dày ở trong phòng.

“Vừa rồi đuổi mấy người cút đi, các người không cút, bây giờ tôi sẽ khiến cho các người phải trả giá”

Tô Kim Thư lạnh lùng nói.

Sau đó đem cửa khóa trái lại, rút ra chìa khóa.

Tiếp sau đó, cô làm ra một chuyện mà khiến cho cả Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân đều chết lặng “Choang!”

Cô rút ra cái đĩa lập tức đập xuống bàn.

Đồ gỗ cao cấp lập tức xuất hiện vài lỗ.

Sau đó là tủ lạnh.

Quầy rượu, sô pha, cửa chính, ghế.

Tất cả những nơi Tô Kim Thư có thể nhìn thấy, cô đều đập lấy một lần.

Cho đến khi không còn cái đĩa nào trong tay.

Cả không gian phòng khách, chỉ còn lại đống hỗn độn, giống như vừa bị người khác.

càn quét qua.

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân nhìn đống này cả người chết lặng.

Bị dọa đến đứng yên một chỗ, không dám động đậy mạnh.

Tô Kim Thư, cô ta hiện tại điên rồi.

Bị tức đến điên rồi!

Đúng lúc này, Tô Kim Thư đã đi xuống nhà bếp, trực tiếp ôm một đống dao sắc đi ra.

*A a! Mẹ, con điên Tô Kim Thư muốn giết người, phải làm sao bây giờ?”

Tô Bích Xuân bị hình dạng như ác ma hung ác của Tô Kim Thư dọa đến trốn sau người Lư Tuyết Cầm, cả người phát run.

Lư Tuyết Cầm cũng muốn trốn, nhưng lại bị con gái kéo lên.

Chỉ còn cách trốn sau sô pha, không ngừng thỏa hiệp với Tô Kim Thư: “Kim Thư, Kim Thư, con bình tĩnh, bình tĩnh đi, có chuyện gì từ từ nói…”

Tô Kim Thư cầm lên một con dao, trên mặt hiện lên nụ cười của người điên: ôi đã nói trước rồi, đừng có đụng vào tôi, nhưng mà các người không chịu nghe.”

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân bị dọa đến muốn điên rồi.

Liều mình chạy đến trước cửa, nhanh chóng lấy ra chìa khóa, chuẩn bị chạy trốn.

Tô Kim Thư cầm dao đi đến, ma quái nói: “Không phải nói muốn ở lại đây sao? Sao rất nhanh đã muốn đi rồi?”

“At”

Nhìn thấy Tô Kim Thư sắp đến gần, Tô Bích Xuân bị dọa đến chết khiếp rồi.

Cô ta đau thắt tâm gan ra sức hét.

Cô ta vừa hét vừa lay tay Lư Tuyết Cầm: “Mẹ, mẹ nhanh lên! Con điên kia đến rồi, nhanh lên! Nhanh lên!”

Lư Tuyết Cầm cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc, đôi tay bị phát run đến không làm gì đượ!

c Không biết qua được bao lâu, họ cuối cùng cũng mở được cửa.

Không chú ý đến cho chiếc vali da chắn ngay trước cửa, trực tiếp ngã nhào xuống đất.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Ngoài vườn bất chợt có một âm thanh phần nộ truyền đến.

Lư Tuyết Cầm và Tô Bích Xuân vừa nhìn thấy Tô Văn Tâm, lập tức chảy nước mắt, bò dậy chạy về hướng ông “Cha, cứu mạng, con điên Tô Kim Thư muốn giết người”

Lư Tuyết Cầm cũng khóc ngất lên ngất xuống: “Ông xã, nó nói bọn tôi cút khỏi đây, nói rằng ông không có tư cách ở đây. Tôi dỗ dành nó, nó không nghe, liền lấy dao muốn chém bọn tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play