Buổi tối, khi Lệ Hữu Tuấn trở lại, đã gần một giờ sáng.

Bình thường cho dù anh có uống rượu nhiều hơn nữa, cũng sẽ không say một chút nào.

Nhưng hôm nay không uống bao nhiêu, thì đã cảm thấy hơi say rồi.

“Cạch!”

Cửa phòng ngủ chính mở ra, đèn trên đầu giường vẫn sáng yếu ớt như cũ.

Nhưng trên giường lại trống rỗng không có một người.

Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn sâu thẳm, ở trong phòng nhìn quanh một vòng Nhìn thấy bóng dáng Tô Kim Thư cuộn tròn lại thành một cục trên ghế sô pha.

Thân thể cô được quấn trong tấm thảm lông, đầu nghiêng qua một bên, dường như đã ngủ mất rồi.

Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên ghế sô pha, đem cô ôm lên, để cô năm vào lòng mình.

“Ưm..”

Tô Kim Thư mơ hồ kêu lên một tiếng, trong ngực anh nhẹ nhàng ma sát, ngủ vô cùng yên tĩnh.

Lệ Hữu Tuấn cứ vậy mà giữ lấy cằm của cô, hôn xuống Tô Kim Thư là bị hôn tỉnh.

Cô mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, cảm thấy trong hơi thở có mùi rượu, khiến cho cô muốn say.

Lệ Hữu Tuấn trở lại rồi, hơn nữa còn uống rượu?

“Ưm… Hữu Tuấn?”

Tô Kim Thư đang chuẩn bị mở miệng nói, thì bị anh xoay mình đè xuống.

Anh vô cùng vội vã mà nhiệt liệt.

Tô Kim Thư không biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh hai ngày trước ngay cả nói cũng không muốn nói với mình, đột nhiên thay đổi vội vã như vậy.

Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Cô muốn kháng cự lại: “Hữu Tuấn…

“Không được nói chuyện.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Người này biết rõ tất cả về cơ thể của cô, rất nhanh liền có thể tìm thấy điểm yếu của cô.

Cô giống như một con cá bị mọi người ném lên trên thớt, mặc người ức hiếp.

Cô bám vào vai anh nức nở, bên trong đôi mắt long lanh đột nhiên đầy nước mắt: “Hữu Tuấn, đừng…”

Nghe thấy bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nức nở của cô gái nhỏ, động tác trên tay của Lệ Hữu Tuấn đột nhiên dừng lại.

Anh chống hai tay, từ trên cao nhìn xuống cô.

Cô đang khóc?

Cô kháng cự lại mình?

Cô hiện tại ngay cả chạm vào cũng không muốn mình chạm vào?

Nhìn thấy con ngươi của người đàn ông dần dần tối lại, Tô Kim Thư có chút bất an co rụt lại về phía sau: “Hữu Tuấn…”

Nhưng cô không biết răng, hành động này của cô, trong mắt người đàn ông chính là kháng cự lại anh.

“Không thích anh chạm vào em sao?”

Giọng của Lệ Hữu Tuấn khàn khàn, mang theo sự mệt mỏi dày đặc.

Tô Kim Thư trong chốc lát ngẩn ra, nước mắt lưng tròng: Bản thân cô phải trả lời như nào?

Chẳng lẽ muốn cô nói rằng, thích anh chạm vào mình sao?

Không nói ra được mà.

Sự im lặng của Tô Kim Thư khiến lông mày của anh nhíu chặt lại, anh nắm lấy cằm của cô: “Thật sự không thích anh chạm vào em?”

Không phải.

Cô chỉ là không chịu được sự nhiệt tình của anh khi nấy, chứ không phải ghét anh.

“Em chỉ là…”

Tô Kim Thư còn chưa nói xong, Lệ Hữu Tuấn đã chống người ngồi dậy.

“Xin lỗi, anh uống hơi nhỉ: Anh đưa tay lên xoa huyệt thái dương, sắc mặt ngày càng xấu Tô Kim Thư nhanh chóng kéo thân thể mềm mại của cô đứng lên: “Em đi pha trà giải rượu cho anh.”

Nói xong, cô xỏ dép liền vội vàng chạy ra.

Nhìn bóng lưng gần như là bỏ chạy của cô, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy đầu mình càng ngày càng đau.

Chạy một hơi đến phòng khách, Tô Kim Thư lúng ta lúng túng bắt đầu chuẩn bị Nhìn thấy nước đang dần dần nóng lên, trong lòng cô buồn bực không chịu được.

“Tô Kim Thư cái đồ ngốc này.”

Hai tay cô chống tay dựa vào gốc tường, thân thể khẽ run lên.

Cô từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận như công chúa nhỏ, làn da tinh tế tỉ mỉ mà mẫn cảm.

Cho nên mỗi lần chỉ cần Lệ Hữu Tuấn chạm vào cô, cô liền nhịn không được mà rùng mình.

Vừa nấy nguyên nhân cô rơi nước mắt, thật sự không phải là vì cô ghét sự đụng chạm của Hữu Tuấn.

Chỉ là vì cô không thể chịu được mà thôi…ưng mà hình như Lệ Hữu Tuấn đã hiểu lầm. Lúc này, Lệ Hữu Tuấn đang đứng ở ngoài hành lang lầu hai, đúng lúc từ trong phòng bếp nhìn qua.

Cô nhóc hai tay dựa vào góc tường run rẩy, rõ ràng là không chịu được cú sốc lớn.

Lẽ nào là lúc trước cô bị Cố Đức Hiệp tổn thương, cho nên để lại bóng đen tâm lý?

Sau khi Tô Kim Thư làm trà giải rượu xong, trở lại phòng ngủ chính.

Lại phát hiện Lệ Hữu Tuấn đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô bước đến bên thư phòng, thì phát hiện đèn bên trong sáng.

“Cốc cốc cốc.”

“Vào đi”

Giọng của Lệ Hữu Tuấn mang theo chút mệt mỏi trước đó chưa từng có.

Nhưng có thể thấy rằng anh đã bình tĩnh hơn lúc nấy rất nhiều.

Tô Kim Thư đẩy cửa bước vào.

Nhìn thoáng qua liền thấy được Lệ Hữu Tuấn đang ngồi trước bàn làm việc, dường như đang xử lý một số tài “Hữu Tuấn, muộn như vậy rồi mà vẫn còn công việc phải xử lý sao?”

“Ừm, emm để xuống đi”

Lệ Hữu Tuấn đầu cũng không ngẩng lên mà nói Tô Kim Thư nhẹ nhàng bước qua.

Cô đem trà giải rượu bỏ xuống, nhưng người không có rời đi, cứ đứng như vậy.

Đợi một lát sau, Lệ Hữu Tuấn mới ngẩng đầu lên: “Còn có chuyện gì sao?”

Tô Kim Thư chỉ cảm thấy tim loạn nhịp “Cái đó… uống rượu nhiều dễ bị đau đầu, hay là hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

“Em buồn ngủ thì đi ngủ trước đi, hôm nay anh còn bận đến khuya, chỉ ở trong thư phòng.”

Tô Kim Thư nhẹ nhàng gật gật đầu Trước khi đi, cô vẫn đi vòng qua bàn làm việc, hôn nhẹ lên môi của Lệ Hữu Tuấn, sau đó nhanh chóng chạy đi Vào lúc bốn cánh môi chạm vào nhau, hai tay Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nằm chặt lại.

Cho đến khi Tô Kim Thư biến mất hoàn toàn, nằm tay mới đột nhiên thả ra.

Ngón tay anh nhẹ nhàng chạm vào khóe môi của mình, tia tối tăm trong mắt chợt lóe.

Tô Kim Thư, anh rốt cuộc thì nên làm thế: nào với em đây?

Ngày thứ hai, Tô Kim Thư đi đến đoàn làm phim, tham gia buổi khai máy của “Đại Đường vô song”

Lê Duyệt Tư, Lê Ngọc Hi, còn có Nguyễn Bảo Lan và hàng loạt vai chính vai phụ đều đã đến.

Sau khi chụp ảnh chung xong, Tô Kim Thư đang chuẩn bị rời đi, thì thấy Lê Duyệt Tư đi về phía mình.

Tô Kim Thư lạnh lùng mà nhìn cô ấy, vẻ mặt đầy đề phòng Lê Duyệt Tư nhìn thấy sắc mặt cô không n mỉm cười: “Kim Thư đừng hiếu lầm, tôi chỉ là qua đây chào hỏi cô mà thôi.”

Tô Kim Thư quay người muốn đi: “Không cần chào hỏi đâu, chúng ta cũng không phải là bạn bè.”

“Chuyện ngày hôm đó tôi muốn xin lỗi cô, tôi thực sự là quá lo lắng cho Hữu Tuấn, cho nên mới giận cá chém thớt vào cô.”

Lê Duyệt Tư đột nhiên nhẹ nhàng mà nói.

Tô Kim Thư bước chân đột nhiên dừng lại.

Cô dứt khoát quay người lại, đơn giản mà Cười: “Nữ thần à, xin lỗi thì không cần đâu. Dù sao thì hôm đó cô cũng không thực sự đánh trúng tôi. Nếu như cô thực sự cảm thấy có lỗi, thì bắt đầu từ hôm nay nếu như không phải công việc yêu cầu. Thì không cần xuất hiện trước mặt tôi, cho dù là có giúp được tôi: Na Na một bên sau khi nghe thấy lời này, lập tức bất mãn mà gào lên: *Tô Kim Thư, cô chẳng qua chỉ là một nhân viên bé nhỏ mà thôi. Bây giờ chỉ là một trợ lý nhỏ nhặt mà thôi, cô thái độ gì đó?

Đừng nghĩ rằng có sự trợ giúp của cậu Lệ, thì cô có thể coi trời bằng vung được”

“Na Na”

Lê Duyệt Tư cau mày trách mảng.

Na Na mới không sợ.

Cô ta khinh khỉnh dùng sức nhìn qua: “Vốn dĩ chính là như vậy mài! Cô ta tưởng cô ta là cái gì chứ, nếu như không có cậu Lệ, ở phía sau trợ giúp, cô ta ngay cả cứt chó cũng không bằng…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play