Lệ Hữu Tuấn muốn năm chặt năm đất cảm giác đau đớn trên cánh tay càng khiến anh cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
“XU Anh yếu ớt xì một tiếng khinh bỉ.
Xem ra, cái tên Tân Tấn Tài kia không lừa anh.
Tác dụng phụ của thuốc tê xác thực là rất lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Kim Thư đỏ lên, cô đi tới phòng khách.
Tân Tấn Tài vừa nhìn thấy cô, lập tức lớn giọng nói “Chị dâu nhỏ, sao chị lại ra đây rồi?
Không sao đâu, em có thể chờ, hai người cứ tiếp tục”
Khuôn mặt thanh tú của Tô Kim Thư càng đỏ hơn.
Cô đen mặt nhìn Tân Tấn Tài: Đã như vậy rồi, sao còn có thể tiếp tục được nữa, thật là.
“Cái đó, Lệ Hữu Tuấn bảo cậu qua đó tìm anh ấy”
Âm thanh của Tô Kim Thư rất nhỏ, nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Tân Tấn Tài nghi hoặc nhìn cô: “Chị dâu nhỏ, thật sự không cần tiếp tục sao? Nhưng vừa nấy em thấy dáng vẻ anh trai dường như còn chưa được thoả mãn. Chị biết không, nếu như anh ấy chưa được thoả mãn, anh ấy sẽ nổi nóng…”
“Bác sĩ Tân, Lệ Hữu Tuấn gọi cậu lập tức tới đó.”
Tô Kim Thư đúng lúc cắt ngang anh ta.
Cô sợ nếu như mình không cắt ngang, Tân Tấn Tài lại nói ra cái gì không thể miêu tả nữa.
Thấy Tô Kim Thư đổi sắc mặt, Tân Tấn Tài rốt cuộc cũng từ bỏ việc khuyên nhủ.
Anh ta gãi gãi sau gáy: “Được, vậy em qua đó ngay”
Đi được mấy bước, anh ta dừng lại.
Quay đầu nhìn Tô Kim Thư vẫn còn đứng tại chỗ, còn có chút luống cuống tay chân: “Chị dâu nhỏ, chị không đi cùng em sao?”
Tô Kim Thư cúi đầu vội vã đi mất: “Tôi hơi khát nước, đi uống ngụm nước trước đã, lát nữa rồi qua”
“Vậy cũng được.”
Lúc Tần Tấn Tài đi tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, anh ta phát hiện sắc mặt trắng xám của anh có chút khác thường.
Ngay cả trên trán cũng hiện lên mồ hôi hột li ti dày đặc.
“Anh trai, anh làm sao vậy? Có phải là có chỗ nào không thoải mái không?”
Anh ta vội vã nửa quỳ xuống, mở hộp thuốc ra.
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn vẫn ác liệt.
Nhưng lúc mở miệng, âm thanh của anh lại có hơi suy yếu: “Em cứ thử ăn một phát súng, sau đó lại bị xe đụng thử xem”
Tân Tấn Tài rụt cổ lại: “Hay là thôi đi, em cũng không có mạng lớn như anh…”
Lúc này Lệ Hữu Tuấn còn đang sốt, tay anh cũng đau dữ dội, vốn dĩ không có chút sức lực nào đấu võ mồm với anh ta.
Tân Tấn Tài nhìn thấy bộ dạng này của anh, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Anh trai, khó trách anh bảo chị dâu nhỏ đến gọi em, hoá ra là đau không chịu nổi, sợ chị ấy phát hiện sao?”
Lệ Hữu Tuấn lườm anh ta một cái Cho dù anh không mở miệng, Tân Tấn Tài cũng nhanh chóng hiểu được lời anh muốn nói: em lại nói nhiều rồi đấy.
“Tốn cả buổi, hoá ra là vừa nấy anh đã cố nén đau để hôn chị dâu nhỏ à?”
Tân Tấn Tài lắc đầu, đánh giá anh từ trên xuống dưới một lần: “Trước đây sao em không phải hiện anh lại là người thâm tình như vậy? Trong quân đội từ trên xuống dưới, tất cả đều cho rằng anh là động vật máu lạnh nữa cơ!”
“Câm miệng, có tin anh trực tiếp ném em tới đội cứu viện ở châu Phi không?”
Tần Tấn Tài le lưỡi một cái: “Chị dâu nhỏ bên kia là não bị chấn động nhẹ, chân bị kính đâm bị thương, vấn đề cũng không lớn. Có điều anh bên này thì có chút phiền phức, qua hai tháng nữa là sinh nhật ông cụ, thật khó nếu anh trở về với bộ dạng này”
“Ông tổ chức sinh nhật thì anh cần phải Về sao?”
“Sinh nhật bình thường thì thôi, nhưng lần này không giống, là mừng thọ 70 tuổi.
Nếu như anh không về thăm ông, anh đoán xem, ông ấy có thể đánh gãy chân anh hay không? Chuyện này thì cũng thôi, vì trước giờ ông cụ luôn thương anh, nhưng những bậc cha chú kia…”
“Tự anh có chừng mực.”
Dường như Lệ Hữu Tuấn nhớ tới cái gì, sắc mặt anh trở nên hơi âm u, Con ngươi Tân Tấn Tài chuyển động, đột nhiên anh ta nhích lại gần nói nhỏ: “Anh trai, thế nào? Anh có định dẫn chị dâu nhỏ về nhà ra mắt người lớn không?”
Lệ Hữu Tuấn chậm rãi nhằm mắt lại, tựa như đang suy xét cái gì Khoé môi Tân Tấn Tài nhẹ nhàng cong lên, một lần nữa đổi thuốc vết thương bên tay trái của anh: “Nói thế nào đây? Tuy rằng em chưa từng quen vô số phụ nữ như Thẩm Tư Huy, thế nhưng em cũng từng nói chuyện yêu đương, đối với một tờ giấy trắng như anh mà nói, chỉ điểm một hai thì vẫn có thể”
“Em muốn nói cái gì?”
“Em muốn nói, thực ra đối với một người phụ nữ mà nói, quan trọng nhất chính là cảm giác an toàn. Như vậy thì cảm giác an toàn của bọn họ bắt nguồn từ đâu đây? Đương nhiên chính là lời cam kết với cô ấy, cho cô ấy một gia đình, bước đầu tiên đương nhiên là dẫn cô ấy về ra mắt người lớn”
Lệ Hữu Tuấn đưa tay day day mi tâm: “Có người nói cho em biết chưa, em thật sự quá dông dài.”
“Em ở đây tư vấn miễn phí cho anh cách có được bạn gái, anh lại còn ghét bỏ em dông dài? Anh trai đừng nói với em, anh không muốn chịu trách nhiệm với người ta đó nha”
Cái tên Tân Tấn Tài vẫn chưa buông tha anh: “Anh không biết đâu, lúc anh đang ở giai đoạn nguy hiểm, dáng vẻ hồn bay phách lạc của chị dâu nhỏ kia, quả thực rất khiếp sợ.
Em có cảm giác nếu như anh vẫn không tỉnh lại, chín mươi phần trăm chị ấy sẽ đi cùng anh”
“Còn mười phần trăm thì sao?”
“Đương nhiên là bận tâm đến hai đứa bé”
Tân Tấn Tài biểu cảm chân thành tiến hành phân tích: “Em cảm thấy, chín mươi chín phần trăm chị ấy cũng yêu anh”
“Cũng?” Lệ Hữu Tuấn bắt được trọng điểm Tần Tấn Tài cười ha ha: “Được rồi anh trai, chúng ta đã quen nhau lâu như thế, anh còn giả bộ cái gì trước mặt em nữa chứ? Toàn bộ thế giới đều biết anh yêu chị dâu nhỏ đến mức chết đi sống lại rồi”
Lệ Hữu Tuấn: “
“Có điều ngược lại thì sờ cằm, một mặt u buồn: “Chuyện này, dường như toàn bộ thế giới Tần Tấn Tài sờ đều biết nhưng chỉ có một mình chị dâu nhỏ không biết…”
“Tôi không biết cái gì?”
Tô Kim Thư khó khăn điều chỉnh tâm tình, sau đó mới bưng một ly nước đi tới Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng quét mắt nhìn Tân Tấn Tài một chút, trong mắt tràn đầy ý nhắc nhở.
Tân Tấn Tài không phải kẻ ngu đâu!
Anh ta khẽ cười đi tới, đưa tay nhận lấy ly thuỷ tỉnh: “Không có gì, không có gì. Chị dâu nhỏ, bọn em chỉ đang nói chuyện phiếm mà thôi.”
Nhưng mà tay anh ta còn chưa đụng tới ly thuỷ tinh, Tô Kim Thư đã thu tay lại: “Không phải cho cậu.”
Cô ngồi xổm xuống, nửa quỳ ở bên người Lệ Hữu Tuấn, lấy ra một cái ống hút đặt vào trong ly: “Anh Lệ, uống chút nước?”
“ừ”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái, nghe lời há miệng Tân Tấn Tài ở một bên quả thực là không còn lời nào để nói: “Cái này gọi là không phải người một nhà thì không vào một cửa đi, ngay cả chiêu qua cầu rút ván cũng dùng thành thạo như thế.
Tính ra thì lúc này thuốc cũng đã được đổi cho anh trai, cơ thể cũng đã kiểm tra xong.
Không có chuyện gì nữa thì em đi trước, đỡ phải ở đây làm kỳ đà cản mũi hai người.”
Lần này Lệ Hữu Tuấn ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, trực tiếp phất tay.
Ra hiệu anh ta có thể cút ngay lập tức.
“Hừi Ăn cháo đá bát!”
Tân Tấn Tài giận dỗi xoay người rời đi
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT