*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngược lại nếu không cố chấp đeo bám, mà làm cho Nhan Thế Khải cảm thấy áy náy, nói không chừng còn có thể có được thu hoạch bất ngờ.

Quả nhiên, mấy ngày sau, Nhan Thế Khải không ngừng gọi điện thoại, nhắn tin cho cô ta: “Tôi muốn xin lỗi và muốn bù đắp cho cô.”

Mà Liễu Minh Hoa hoặc là trực tiếp cúp.

điện thoại, hoặc là cũng sẽ không trả lời lại tin nhắn.

Hiện tại thời điểm còn chưa đến, cô ta còn có một biện pháp tốt hơn, có thể làm cho Nhan Thế Khải hoàn toàn thuộc về bản thân…

Nghĩ đến đây, cô ta lấy ra một quyển album ảnh tinh xảo từ ba lô Bên trong toàn bộ đều là ảnh Nhan Thế.

Khải của cô Cô ta nhìn từng tấm ảnh một, ánh mắt đầy sự tham lam và sỉ mê.

Dùng đầu ngón tay phác họa khuôn mặt Nhan Thế Khải, cô ta thấp giọng thì thào: “Anh Khải à, chờ một chút, chờ một chút nữa thôi, chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi.

Buổi chiều, Tô Kim Thư đi tới xưởng quay phim, tình cờ gặp phải Phương Trí Thành.

“Cô gái à, gần đây cùng anh Lệ thế nào rồi?”

Phương Trí Thành nhìn thấy cô thì cười tủm tỉm chào hỏi.

Vừa nhắc tới Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư lập tức cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại Rõ ràng tối hôm qua anh chỉ mới rời đi, mà sao cảm thấy hai người giống như đã tách ra thật lâu vậy chứ?

“Giữa anh và tôi, ngoại trừ đề tài nhắc.

đến Lệ Hữu Tuấn, có phải không có gì khác.

để nói với nhau phải không?” Tô Kim Thư trừng mắt nhìn anh ấy một cái.

“Ối chà, đây là cãi nhau ư?”

Tô Kim Thư: “Thật đúng là cãi nhau đấy à?”



cho dù xếp hàng cũng chưa chắc có thể mua được đâu”

Giọng nói này…

Tô Kim Thư quay đầu nhìn qua, trong tiếng hoan hô của mọi người, cô nhìn thấy khuôn mặt cười tủm tỉm của Na Na.

Ở phía sau cô ta, Lê Duyệt Tư tao nhã đoan trang đang đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.

“Cái này gọi là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, đây chính là nữ chính của bộ phim”

Phương Trí Thành mở miệng giới thiệu: “Cái kia… Kim Thư à, công việc của chúng ta là phải công tư rõ ràng… Cho nên..”

Tô Kim Thư do dự một lát, cản môi nói: “Cho nên, sau khi mọi chuyện hoàn thành, tôi có thể được chia bao nhiêu tiền?”

*Cô gái này, trong mắt cô chỉ có tiền thôi phải không hả?”

Tô Kim Thư cười cười: “Tôi nói giỡn thôi, yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm tốt công việc của mình”

“Kim Thư” “Các bạn cố gắng tìm trang nguồn như trên hình đọc để nhóm hứng thú làm việc nhé!”

Một giọng nữ thanh thúy vang lên.

Tô Kim Thư quay đầu nhìn lại thì trông thấy là Lê Duyệt Tư đang cười khẽ chào hỏi mình.

Phương Trí Thành lập tức vô cùng biết điều nói: “Hai người nói chuyện trước, tôi còn có chút việc phải làm, tôi đi trước nhé.”

Nhìn Phương Trí Thành rời đi, khuôn mặt vốn đầy tinh xảo của Lê Duyệt Tư dân dần trở nên lạnh lùng: “Tối hôm qua thật ngại quá, đã quấy rầy mọi người.”

Tô Kim Thư nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng không đến mức như vậy, không phải là đến cuối cùng anh Lục đã đón cô về ¡ sao? Cô cũng không làm phiền chúng tôi bất cứ điều gì”

Lê Duyệt Tư nhìn chằm chằm cô, tựa hồ là muốn từ trên mặt cô phát hiện ra một chút dấu vết gì đó: “Cái kia, hai người cô và Hữu Tuấn không cãi nhau đấy chứ?”

Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười: “Có chuyện gì sao? Chẳng lẽ cô Lê rất hy vọng chúng tôi cãi nhau à?”

“Tôi đương nhiên không phải có ý như vậy, hai người không cãi nhau là được rồi, tôi không hy vọng là bản thân mình sẽ làm ảnh.

hưởng đến tình cảm giữa hai người.”

Khi nói những lời này biểu cảm của Lê Duyệt Tư trông có vẻ có gì đó kỳ lạ “Vậy cũng không phải Tô Kim Thư cười nói: “Ngược lại là cô hơn nửa đêm đi tới nhà tôi, tôi nghĩ anh Lục có thể sẽ dễ dàng hiểu lầm cái gì đó.”

Na Na ở một bên nghe xong lời này, trong nháy mắt mất hứng: “Ai, tôi nói này sao cô có thể nói như vậy chứ? Ngài Lục cùng Duyệt Tư của chúng tôi, hai người họ có quan hệ rất tốt đó.”

Lê Duyệt Tư trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Cô nói nhiều rồi đấy”

Na Na mở miệng: “Duyệt Tư, tôi chỉ là nói thật mà thôi. Cả đoàn làm phim ai lại không biết bộ phim này chính là vốn dĩ được thiết kế hóa cho cô, ngay cả kịch bản cũng là hai người ngài Lục và ngài Lệ tự mình làm. Lần trước gặp mặt, có một nhà sản xuất nói bên trong vở kịch sẽ tạo cặp đôi, ngài Lục tức khắc mặt mũi sa sầm lại, trực tiếp sa thải nhà sản xuất kia, ngài Lệ cũng không thấy có ý kiến gì”

Trên mặt Lê Duyệt Tư không có biểu tình gì, nhưng trong ánh mắt tất cả đều chứa đầy sự kiêu ngạo.

Cô nhìn Tô Kim Thư, tựa hồ là muốn nắm bắt được cảm xúc ghen tuông, đỏ mắt tức tối từ trên mặt cô.

Nhưng thật đáng tiếc, không có gì cả.

“Phải không?” Dù sao cũng là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Lúc này nếu như không thể hỗ trợ giúp đỡ nhau, đến lúc đó khó tránh khỏi bị người lớn của hai nhà tức giận. Anh Lục làm như vậy, vốn dĩ chính là chuyện anh ta phải làm với tư cách là vị hôn phu, có cái gì để khoe khoang chứ.

Lê Duyệt Tư nhíu mày, sắc mặt trong nháy mắt khó coi thêm vài phần.

“Nữ thần Lê à, bây giờ tôi còn có chuyện khác, tôi bận rồi không thể tiếp chuyện với cô thêm nữa.”

Tô Kim Thư cười chào hỏi, rồi xoay người rời đi.

Lê Duyệt Tư cứ như vậy đứng tại chỗ, biểu tình của cô ấy vẫn tao nhã bình tĩnh như trước.

Nhưng hơi thở có chút dồn dập đã phản bội lại cảm xúc hiện giờ của cô ấy.

Xem ra, tối qua Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn căn bản không bị ảnh hưởng gì Ngược lại bản thân mình và Lục Mặc.

Thâm đã lâm vào chiến tranh lạnh.

Lê Duyệt Tư vẻ mặt lạnh lùng mở miệng: “Na Na, người phụ nữ trong bức ảnh kia đã tra thế nào rồi?”

Na Na vội vàng mở miệng: “Duyệt Tư, chuyện này tôi điều tra có chút manh mối, tối hôm đó ngài Lục cùng tổng giám đốc Vương của công ty đầu tư Đa Bảo đã bàn chuyện kinh doanh vào ban đêm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play