*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Có lẽ ở trong mắt người khác, Lệ Hữu Tuấn một khi đã ra tay thì sẽ rất nhanh chóng, dứt khoát và vô cùng tàn nhẫn.

Chỉ là sau sự nỗ lực giải quyết mọi chuyện trong tàn nhẫn đó, đều bao hàm mọi tính toán lo toan cho Tô Kim Thư không bị ảnh hưởng.

Mà ngay lúc này, dù anh có tính bao nhiêu lần cũng không thể ngờ được Cố Đức Hiệp có liên quan đến chỉ nhánh thứ hai của nhà họ Lê.

“Cốc cốc cốc” Có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Lệ Hữu Tuấn hơi xoay người lại, anh liếc nhìn qua tô mì nóng hổi Tô Kim Thư đang bưng ở trên tay.

Lúc này Tô Kim Thư đang đứng trước cửa phòng, trên người cô còn mang chiếc tạp đề màu trắng: “Mì đã làm xong rồi, anh ăn ngay cho nóng.”

Tô Kim Thư nhẹ nhàng bước tới, cô đặt tô mì lên mặt bàn rồi lại xoay người rời Chỉ là, chân cô vừa mới bước đi một bước thì lập tức cảm thấy eo như bị vướng vào cái gì. Lệ Hữu Tuấn chồm người tới ngay sau lưng cô, anh ép cô kẹt giữa bàn làm việc và cơ thể mình, sau đó anh ghé sát lại tai cô và nhỏ giọng nói: “Sao phải rời đi?”

Hơi thở của anh phả vào cổ Tô Kim Thư khiến cô không nhịn được rùng mình một cái: “Tôi nên ra ngoài để không phải quấy rầy thời gian làm việc của anh”

Hai tay Lệ Hữu Tuấn vòng qua người cô, giam cầm cô trong lồng ngực anh: “Không phải bây giờ em đã tới quấy rầy anh rồi sao.”

“Mình tới quấy rầy anh sao?” Tô Kim Thư đột nhiên có cảm giác oan ức vô cùng. Rõ ràng chính anh mới là người bảo cô làm cái gì để ăn kia mà, bây giờ cô mang lên thì lại bảo rằng cô tới quấy rầy anh.

Cô cắn môi và vội vàng quay người muốn rời đi: “Vậy tôi đi ngay đây”

‘Đã quá muộn rồi” Lệ Hữu Tuấn ôm chặt thân thể cô, động tác này của anh khiến cô giật mình hét lên một tiếng Tô Kim Thư chống tay đẩy anh ra, cô mở miệng phụng phịu nói: “Rõ ràng anh bảo tôi đang quấy rầy anh, bây giờ anh lại không cho tôi rời đi. Rốt cuộc là anh muốn làm gì hả?”

Như thể Lệ Hữu Tuấn nhận ra cô đang hờn dỗi, anh nhếch môi nở nụ cười. Sau đó anh dứt khoát dùng một tay bế cô lên và đặt cô ngồi lên chiếc sô pha, hai cánh tay thon dài của anh vòng qua eo cô: “Em bón cho anh đi”

“Cái gì cơ?” Tô Kim Thư tỉ tưởng cô nghe lầm chỗ nào rồi.

“Em nghe không rõ à, vậy dùng miệng bón anh ăn thì sao?” Lệ Hữu Tuấn dùng một giọng rất là quyến rũ nói “Đừng quậy nữa” Tô Kim Thư thiếu chút nữa hộc máu, cô muốn đứng lên nhưng hai tay người đàn ông này cứ như hai ngọn núi lớn, ép cô đến mức không nhúc nhích được.

“Trông em có vẻ muốn bón cho anh bằng miệng hơn nhỉ?”

Ánh mắt của người đàn ông trước mặt cô dần lạnh đi khiến lòng cô sợ hãi.

Sau khi dùng một giây đồng hồ để do dự thì cô lập tức không ngại ngần đầu hàng luôn. Cô duỗi tay bưng tô mì lại, một bên thì dùng đũa gắp mì, một bên cô nhỏ giọng chí còn thầm thì với anh: “Tay anh đâu có bị thương, sao lại nhất quyết bắt tôi bón anh ăn?”

Lệ Hữu Tuấn nói như đúng rồi: thì tay anh đang bận.”

“Tay anh đang sờ soạng người tôi như thế thì không rảnh mới lạ” Chỉ là lời này cô dám nghĩ chứ không dám thốt ra, cô đành phải nhịn nhục đút mì cho Lệ Hữu Tuấn ăn.

Ăn lên được lần thứ nhất, Lệ Hữu Tuấn bất chợt nhìn thấy trên mu bàn tay trái của cô có một bọng sưng màu đỏ. Anh nhăn mày lại, không nhai nữa mà hỏi: “Tay em bị Sao vậy?”

“Vừa nấy đang làm bếp không cẩn thận nên bị phỏng thôi.”

Tô Kim Thư không có để ý mấy, cô duỗi tay chuẩn bị gắp đũa mì thứ hai thì tự dưng Lệ Hữu Tuấn lại thay đổi thái độ, anh nói: “Không ăn nữa”

Tô Kim Thư rất ngạc nhiên. Anh mới ăn có một đũa mà đã đòi ngưng, chẳng lẽ mì cô làm lại dở đến mức đó sao? Hay vì anh còn đang giận dỗi chuyện hồi sáng?

“Lệ Hữu Tuấn?”

Lệ Hữu Tuấn bất ngờ giật tô mì trong tay “Hiện tại cô rồi quăng thật mạnh lên mặt bàn Tô Kim Thư còn chưa hoàn hồn đã bị anh đẩy ra, cô ngã ngồi trên ghế sô pha. Cô nhìn bóng lưng người đàn ông này rời đi mà không khỏi cay cay nơi đầu mũi. “Tại sao tính tình người đàn ông này thất thường đến thế cơ chứ? Cứ kéo dài như vậy thì mình cũng không thể nào chiều theo mãi được”

Ngay lúc lòng cô cảm thấy bất lực cùng cực thì Lệ Hữu Tuấn lại xuất hiện. Chỉ là hiện tại trong tay anh có thêm một hũ cao trị bỏng.

“Em thật sự không muốn nấu cơm cho anh sao?”

Lệ Hữu Tuấn ngồi xuống bên cạnh cô, anh dùng khuôn mặt lạnh lùng hỏi.

Tô Kim Thư bỗng ngây ngẩn cả người: “Không phải như vậy… A”

Lệ Hữu Tuấn thổi thổi tay cô: “Không phải sao? Mỗi lần em nấu cơm cho anh, nếu không có bị thương chỗ này thì cũng bị thương chỗ khác. Chẳng phải em đang dùng thân thể để kháng nghị anh sao?”

Anh có hơi mạnh bạo kéo tay cô lại gần, nhưng khi bôi thuốc cho cô lại vô cùng nhẹ nhàng cẩn thận.

Tô Kim Thư đơ mặt nhìn góc nghiêng đẹp như vẽ của anh. Cô nghĩ nếu mình không đoán sai thì người đàn ông này đang lo lắng cho mình. Vì anh ấy quan tâm đến mình nên mới giận dữ như vậy, đúng không?”



Quả thật, vẻ bề ngoài của anh là không tì vết, nếu như tính tình không có thất thường kiểu kia thì tốt biết bao.

“Được rồi”

Sau khi anh hoàn thành công cuộc bôi thuốc cho cô đã là mười phút sau.

Vết sưng đỏ trên mu bàn tay trái của cô cũng đã đỡ hơn một nửa, cô liếc nhìn anh rồi nói: “Cảm ơn”

Lệ Hữu Tuấn lười biếng nhìn lại cô: “Không cần cảm ơn, lần sau đừng gây ra chuyện gì cho anh nữa là được”

Tô Kim Thư thè lưỡi. Lúc cô ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện mì ngâm lâu quá nên đã trương phình cả ra rồi. Tô Kim Thư quay đầu lại bắt gặp Lệ Hữu Tuấn cũing đang nhìn về phía tô mì, cô nói: “Không thì để tôi đi làm lại một tô khác cho anh?”

Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, vẻ mặt anh có chút chán ghét: “Thôi bỏ đi, nếu em đi làm lại tô khác, nói không chừng là băm cả bàn tay ra luôn”

Tô Kim Thư cạn lời rồi, anh cần phải nói quá lên như vậy không?

Cô lo Lệ Hữu Tuấn sẽ cảm thấy đói nên đành nói thêm: “Chuyện là, thật ra tôi cũng thấy hơi đói, không bằng..

Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô một cái khiến cho vế sau đang sắp được thốt ra lại bị cô nuốt ngược trở về Mười phút sau.

Tô Kim Thư ngồi ở trước bàn ăn, cô ngạc nhiên nhìn tô mì trước mặt mình, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía nhà bếp.

Lệ Hữu Tuấn tháo tạp dề ra, anh bưng thêm một tô mì đi tới.

Những khoanh hành lá xanh tươi nằm trên phần lòng đào vàng óng, thịt xông khói xen kẽ rau xanh, mùi thơm ngất ngây, nhìn thôi cũng đã thấy ngon miệng rồi. Nếu so sánh với tô mì vừa nãy cô làm thì thật sự là một trời một vực.

Tô Kim Thư gắp thử một đũa lên ăn, hương vị còn ngon hơn cô dự đoán. Cô căn đũa nhỏ giọng nghĩ thầm ‘anh ấy rõ ràng có thể tự nấu cơm được mà, hơn nữa nấu còn ngon nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play