*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù hiện tại Tô Kim Thư đã say đến mức bất tỉnh nhân sự rồi nhưng cô vẫn không nhịn được mà rùng mình một cái.

Dường như cảm nhận được sự tức giận của người đang ngồi cạnh, cô ngước lên nhìn Lệ Hữu Tuấn một cái e dè rồi cẩn thận từng li từng tí nhích lại gần chỗ anh ngồi.

Cô nhẹ nhàng níu lấy tay anh, không bị đẩy ra.

Tô Kim Thư tựa như đã biến thành một nữ lưu manh, vừa sờ vừa nắn cơ ngực của Lệ Hữu Tuấn.

Thường ngày, lúc trông thấy cơ ngực của Lệ Hữu Tuấn, cô đã muốn làm như vậy từ lâu lắm rồi.

Chỉ là lúc đó không dám mà thôi.

Nhân lúc nửa tỉnh nửa say này, cô phải ra sức mà sàm sỡ cho đủ mới được.

Tay cô vừa sờ vừa nắn ngực của anh vừa thuận theo đó mà sờ tới cơ bụng anh rồi dừng lại.

Tô Kim Thư nuốt một ngụm nước bọt, nhẹ giọng nói nhỏ: “Cơ thể của anh thật tuyệt, chỉ có điều…”

Giọng nói của Lệ Hữu Tuấn trầm thấp tựa như đang kìm nén một cảm xúc nào đó: “Chỉ có điều như thế nào?”

“Nhưng nếu so với Boss của tập đoàn Lệ Thiên nhà em thì còn kém nhiều lắm”

Mở miệng thì nói lời chê bai ghét bỏ, nhưng cái tay đang hăng say sàm sỡ người ta của Tô Kim Thư thì vẫn không hề có ý dừng.

Ánh giận trong đáy mắt của Lệ Hữu Tuấn lại vơi thêm một chút, anh hỏi tiếp: “Boss của Lệ Thiên nhà em là người nào? Đến anh cũng không sánh bằng?”

“Đương nhiên.”

Tô Kim Thư ra sức mà gật đầu: “Mặt dù anh ấy đối với ai cũng trưng ra bộ mặt rét lạnh, có lúc thì bắt nạt em, có lúc thì uy hiếp em, có lúc còn chiếm tiện nghỉ của em…”

Sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn trở nên đen thui: “Thôi, coi như anh chưa từng hỏi câu này”

“Nhưng mà…”

Tô Kim Thư đang nói dở thì đột nhiên chuyển lời Đôi mắt cũng mơ mơ màng màng mà ánh lên vẻ dịu dàng đầy quyến luyến “Nhưng anh ấy đối xử với em rất tốt, dù em có cãi bướng như thế nào thì anh ấy vẫn luôn bao dung em, chiều chuộng em vô điều kiện. Trên đời này, ngoài anh trai ra thì chưa từng có ai đối xử với em tốt như vậy…”

Nói một hồi, đôi mắt của cô cũng hồng lên.

Sau đó, cô cúi đầu ghé vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn mà nức nở.

Lệ Hữu Tuấn ôm lấy hai vai cô, tay véo véo mặt cô rồi kéo đầu cô lên đối diện với mình.

“Vì vậy, kể từ hôm nay trở đi, em chịu trách nhiệm gây sự, anh chịu trách nhiệm chiều chuộng em là được rỉ Thanh âm của anh giống như vang lên từ  chân trời nào đó, truyền mình với vẻ nghỉ hoặc.

Sao người này lại nhìn giống Boss của Lệ Thiên vậy trời.

Anh ta vừa nói gì nhỉ: Hình như vừa nấy anh ta nói sau này sẽ luôn luôn chiều chuộng cô.

Cô nhìn chằm chằm miệng của anh, chớp chớp hai mắt rồi bất ngờ giữ mặt anh lại mà nhào tới hôn.

Tối hôm nay, đây là lần thứ hai Tô Kim Thư chủ động hôn anh.

Lệ Hữu Tuấn dang hai tay ra ôm lấy cô vào lòng.

Dưới sự tác động của rượu, lần này Tô Kim Thư trở nên vô cùng nhiệt tình.

Hai tay của cô quấn lấy Lệ Hữu Tuấn, nhiệt tình đáp lại Không biết đã qua bao lâu, hai người mới buông nhau ra.

Nhìn cô gái không biết đã ngủ say trong vòng tay mình từ lúc nào, trong đầu anh bỗng loé lên một suy nghĩ.

Có lẽ, sau này trong nhà cần chuẩn bị nhiều rượu hơn một chút.

Rất nhanh, anh liền quyết định vậy rồi.

Quán rượu 3200 phòng nào đó.

Minh Hoa cực kỳ cẩn thận đóng cửa phòng lại.

Cô ta căng thẳng đến mức cả người đều run lên: “Minh Hoa, đã đến nước này rồi thì mày tuyệt đối không được chùn bước, đây là cơ hội duy nhất của mày…”

Cô ta thì thầm nói mấy câu rồi đột nhiên quay người đi.

Trên chiếc giường lớn mềm mại, Nhan Thế Khải nghiêng nghiêng ngả ngả nãm trên đó, say đến bất tỉnh nhân sự.

“Bác sĩ Nhan?”

Minh Hoa đi qua đó, ngồi ở đầu giường Chỉ có điều Nhan Thế Khải không hề trả lời cô ta.

Cô ta dùng đầu ngón tay phác hoạ dọc theo khuôn mặt của của Nhan Thế Khải “Từ hôm nay trở đi, em gọi anh là anh Nhan được không? Em thật sự rất thích anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi, anh có biết không?”

Nói đến đây, dường như cô ta không thế kìm nén được tình cảm của bản thân nữa nên liền cúi đầu xuống hôn lên môi anh ấy.

Sau đó, cô ta nhẹ nhàng nằm úp lên ngực Nhan Thế Khải, nỉ non mà thầm thì.

“Em đã bày tỏ nỗi lòng với anh rồi, thế mà anh lại từ chối em một cách tàn nhẫn như vậy, tim em rất đau, tim em rất đau anh có biết không? Vì sao anh lại không chấp nhận em chứ? Vì sao lại từ chối em? Em có chỗ nào không bằng Tô Kim Thư chứ? Em thật sự rất đố ky với cô ta. Dựa vào cái gì mà cô ta có thể khiến cho anh đem lòng yêu cô ta những 10 năm trời ròng rã? Em thật sự đố ky với cô ta đến mức phát điên mất rồi!

Những chuyện em làm, đều do các người bức ép em vào con đường này mà thôi. Anh Nhan, hi vọng anh tỉnh lại thì đừng trách em nhé. Chỉ cần anh chịu ở bên em thì cho dù anh có không yêu em đi nữa em cũng vẫn cam tâm tình nguyện…”

Nói xong câu này thì cô ta cũng đứng dậy, hôn lên môi Nhan Thế Khải một lần nữa: “Anh Nhan, em đi tắm chút, anh đợi em một lát nhé.”

Mười mấy phút sau, Minh Hoa quấn một chiếc khăn tắm đi ra.

Cô ta rón rén đi tới cạnh bên Nhan Thế Khải, đưa tay buông lơi chiếc khăn vốn đã lỏng lẻo ra.

Cô ta nở một nụ cười đầy gượng gạo rụt rè rồi đưa tay cởi đồ Nhan Thế Khải ra.

Sau đó, cô ta nhẹ nhàng nằm vào vòng tay anh ấy…

“AI”

Tô Kim Thư vẫn đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, cô cảm giác đầu mình đau như búa bổ.

Cô lôi lôi chăn mền: “Nước, nước…”

Tiếng bước chân từ xa đang đến gần.

Một vật mềm mại chạm vào môi cô, nước cũng theo đó truyền vào miệng cô.

Cảm giác nóng rát trong cổ họng cũng không còn nữa.

Tô Kim Thư mơ màng mở mắt ra.

Chỉ là lần mở mắt này khiến cô bị doạ sợ tới mức xém té thẳng từ trên giường xuống dưới nền.

Đây không phải là kí túc xá của Lan Ly!

Thậm chí cũng không phải là biệt thự của Lệ Hữu Tuấn!

Nhìn bên kia giống như quán rượu vậy.

Quán rượu?

Tô Kim Thư là một con người nhanh trí, cô tung mền ra phóng xuống giường.

“Áp”

Một tiếng hét đầy thảm thiết vang lên, đó cũng là âm thanh của trái tim Tô Kim Thư đang vỡ nát.

“Quần áo của mình đâu? Vì sao? Làm gì có chuyện mình không mang quần áo chứ, quần áo đâu?”

Trong chốc lát, mồ hôi lạnh của Tô Kim Thư đổ như mưa.

Cô sợ tới mức xoay mòng mòng Có lẽ đây là phòng tổng thống ở tiệm rượu Nhưng quần áo của cô đâu mất rồi?

Biến đâu mất rồi?

Hình như tối hôm qua cô đã uống nhiều hơn hai ly rượu thì phải.

Rượu đó thật sự rất mạnh.

Hình như cô còn thấy cả Tô Bích Xuân xuất hiện nữa.

Sau đó hình như là không nhịn được mà chạy qua đâm chọc cô ta.

Chuyện gì xảy ra sau đó thì cô thật sự không nhớ nổi nữa.

Hiện tại, cô không mặc đồ và tỉnh lại trong quán rượu.

Có nghĩa là hôm qua cô đã cùng với một tên con trai xa lạ uống rượu…

“Không thể nào, không thể nào.”

Tô Kim Thư, dù sao mày cũng đừng tự mình doạ mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play