*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Kim Thư cúi đầu nhìn qua.
Vừa nhìn là cô đã thấy vị trí số bảy trong hội trường, Tô Bích Xuân giơ bảng, vội đến mức cả mặt đều đỏ lên.
“Tô Bích Xuân?”
Tô Kim Thư nhíu mày.
Sao cô ta lại ở đây?
Không phải là tập đoàn Tô Thị sụp đổ rồi sao?
Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiên?
Mặt Tô Bích Xuân trắng bệch, cô ta vội vàng nắm lấy tay áo người đàn ông: “Anh Dư, không phải anh đã đồng ý với em là anh sẽ mua căn biệt thự này rồi sao? Anh, anh không được nuốt lời như vậy!”
Cậu Dư thu tay lại rồi đẩy mạnh cô ta ra.
Tô Bích Xuân không đứng vững đã ngã ra đất.
Cậu Dư lạnh lùng sỉ vả: “Cô tưởng cô vẫn còn là cô cả nhà họ Tô à? Giờ cô chỉ là đồ bỏ đi, rác rưởi, cô nghĩ mình đáng giá bao.
nhiêu? Tiêu vài trăm triệu chơi bời còn chấp nhận được, cô còn muốn tôi chỉ một trăm hai mươi hai tỷ, cô bị điên rồi à!”
Nói xong những lời này, cậu Dư quay người muốn đi.
Nhưng đi chưa được hai bước là đã bị bảo vệ chặn lại: “Thưa anh, anh đã giơ bảng số, nếu như không có ai ra giá, anh bắt buộc phải mua”
Đột nhiên sắc mặt của cậu Dư tái đi: “
Không phải, tôi không có giơ bảng!”
Thấy hai bên định xô đẩy, một giọng nói bất ngờ vang lên từ trên lầu hai: “Một trăm bảy mươi lăm tỷ”
Tròn một trăm bảy mươi lăm tỷ!
Dường như lần báo giá này làm cho cả hội trường đang náo loạn lại yên lặng trở lại.
Sau đó mọi người bắt đầu phản ứng lại: Giọng nói lúc nãy ra giá một trăm bảy mươi lăm tỷ là từ ghế tầng hai.
Tô Bích Xuân tái mặt, vội vàng quay đầu nhìn. Cuối cùng là aï2 Cuối cùng là ai cướp mất biệt thự nhà họ Tô?
Nhưng khi vừa quay đầu, cô ta đã nhìn thấy Tô Kim Thư.
Bốn mắt nhìn nhau, cả người cô ta như: run lên Sao lại là Tô Kim Thư?
Chả nhẽ… Chả nhẽ cô là số 17 ư?
Vì sao?
Vì sao luôn luôn là cô ta!
“Số 17! Cuối cùng vẫn là số 17”
Cả hội trường Lập tức vang lên những tràng cảm thán.
Mặc dù nói tòa biệt thự nhà họ Tô là tốt nhất, nhưng dù sao thì nó cũng là đồ cũ, một trăm hai mươi hai tỷ là quá hét giá.
Nhưng mà không ngờ lại có người trực tiếp tăng từ một trăm hai mươi hai tỷ lên một trăm bảy mươi lầm tỷ.
Như thế có phải là hơi quá rồi không.
,Mọi người đều lập tức cảm thấy hiếu kỳ với người số 17 này.
Nhưng vào lúc này, Tô Bích Xuân phát hiện sắc mặt Tô Kim Thư có chút khó xử.
Cô đảo mắt, nhìn vào con số bên ngoài ghế 18.
Tô Kim Thư là ghế số 181 Cũng tức là người lúc nãy ra giá không phải cô.
Nghĩ tới đây, Tô Bích Xuân mới thả lỏng được một chút.
MC vừa nói xong, hội trường đã có tiếng thở dài.
“Đến một trăm bảy mươi lăm tỷ rồi, còn ai ra giá được nữa?”
“Mọi người đều làm ăn kinh doanh, đâu có ngốc chứ”
“Ba mươi lăm tỷ tôi còn phải suy nghĩ đó”
“Nhưng mà, người số 17 là người như thế nào nhỉ? Sao lại có thể bỏ từng ấy tiền để mua tòa biệt thự cũ, người nọ có nhiều tiền quá không biết tiêu cái gì hay sao?”
“Vội gì chứ, sau khi các thủ tục hoàn thành đương nhiên sẽ biết đó là ai thôi”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần một”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần hai”
“Một trăm bảy mươi lăm tỷ lần ba…”
MC nhanh chóng hô ba lần.
Ngay khi chuẩn bị đưa ra kết luận cuối cùng, một giọng nói thờ ơ vang lên.
“Ba trăm năm mươi tỷ”
“Trời ơi!”
Nếu như một trăm bảy mươi lăm tỷ lúc.
nãy đã làm mọi người bàn tán không ngớt, nhưng ba trăm năm mươi tỷ này lập tức làm cho cả hội trường như sục sôi Người ở lầu một như thể bị kim đâm vào mông, lập tức đứng dậy.
Một trăm bảy mươi lăm tỷ là đã quá lắm rồi, sao lại có người dám trả ba trăm năm mươi tỷ chứt Điên rồi hay sao!
MC cũng ngây ra, có chút nghi ngờ, sau đó lắp bắp nói: “Bao… Bao nhiêu cơ?”
Giọng nói thờ ơ ấy lại vang lên: “Tai không tốt thì đừng có học người khác lên làm MC nữa”
MC ổn định lại tỉnh thần, khiếp sợ hét lớn: “Ba trăm năm mươi tỷ, ghế số 18 ra giá ba trăm năm mươi tỷ!”
Cái gì?
Số 18 ư?
Đó chẳng phải là..
Sau khi Tô Bích Xuân nghe số ghế xong, cô ta cảm thấy như sét đánh ngang tai Con ả đê tiện Tô Kim Thư kia đang ngồi ở ghế số 18 Mà lúc này Tô Kim Thư đang đứng dựa vào hành lang, dáng vẻ hoang mang Bởi vì lúc nãy cô vừa nghe rất rõ ràng người đàn ông bên cạnh mở lời: “Ba trăm năm mươi tỷ”
Những từ này do chính Lệ Hữu Tuấn nói ra.
Cô tưởng mình bị ảo giác nhưng sau khi nghe MC hỏi lại, Lệ Hữu Tuấn vẫn nhàn nhã ngồi trên ghế, không thèm nhấc mí mắt lên nhìn.
“Anh Lệ!”
Tô Kim Thư hoang mang quay đầu lại nhìn, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng.
Lệ Hữu Tuấn không thể nào vì thích mà bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô, cô tuyệt đối không tin.
Lệ Hữu Tuấn ngước nhìn khuôn mặt đang tỏ ra khiếp sợ của cô: “Không phải em nói đến đấu giá mà không mua gì thì không được sao?”
Tô Kim Thư chết lặng.
Vậy nên anh bỏ ra ba trăm năm mươi tỷ để mua biệt thự nhà họ Tô à?
Mặc dù tòa biệt thự đó là ông ngoại tặng mẹ, vô cùng quý giá nhưng Tô Kim Thư hiểu rõ tòa biệt thự đó giá cùng lắm chỉ năm mươi tỷ thôi.
“Anh Lệ…”
Tô Kim Thư muốn mở miệng nói nhưng lại chẳng biết nói gì Rõ ràng là hiện giờ cô không biết nên nói gì thì hợp lý.