“Còn nữa, sếp ạ, đã tra ra được người mà mấy ngày trước điều tra chuyện của anh rồi”
Giọng nói của Lục Anh Khoa, khiến cho trong mắt của Lệ Hữu Tuấn đang cúi đầu cài khuy tay áo thoáng qua một sự lạnh lùng “Nói”
Lục Anh Khoa do dự một hồi, rồi đưa thông tin qua: “Là cô Lê.”
Đầu ngón tay của Lệ Hữu Tuấn khẽ dừng lại, anh đưa tay ra nhận lấy thông tin, tao nhã lướt nhìn.
Lục Anh Khoa tiếp tục giải thích: “Cô Lê dường như đang cử người đi điều tra người phụ nữ đã từng tiếp xúc qua với sếp”
Lệ Hữu Tuấn lật đến thông tin ở trang cuối cùng, trên đó bỗng xuất hiện tấm hình của Tô Kim Thư.
Anh ném thông tin sang thản nói: “Điều tra đến đâu rỉ Lục Anh Khoa nhìn tấm hình của Tô Kim Thư, thành thật nói “Có lẽ đã điều tra đến mợ chủ rồi ạ”
“)* Lạnh lùng khịt mũi, áp suất không khí xung quanh Lệ Hữu Tuấn giảm xuống, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu: “Xem ra, ngôi sao Lê dạo này rất nhàn rỗi nhỉ”
Một lúc sau, Lệ Hữu Tuấn chuyển chủ đề: “Chuyện của nhà họ Cố thế nào rồi?”
“Cổ phiếu của nhà họ Cố sụt giảm nghiêm trọng, bây giờ đã nộp đơn phá sản rồi, toà án đã khoá tài khoản của gia đình họ.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mấy ngày này có lẽ sẽ đến biệt thự của nhà họ Cố để thu nhà. Lục Mặc Thâm đã nói rồi, ai dám cho nhà họ Cố vay tiền, chính là chống lại nhà họ Lục”
“Hành động khá nhanh đấy”
“Sếp, anh thực sự định hợp tác với nhà họ Lục sao?”
“Một liên minh mạnh mẽ, tôi vốn đã có ý † bên, bình muốn hợp tác với tập đoàn Lục tỉ chẳng qua là mượn tay của Lục chơi cho vui thôi.”
Lệ Hữu Tuấn đứng dậy: “Gửi những thông tin mà cậu vừa điều tra được cho Lục Mặc Thâm. Lê Duyệt Tư nhàn rỗi như vậy, với tư cách là chồng chưa cưới, nên quan tâm thật tốt mới phải.”
Tô Kim Thư vừa ăn xong cơm trưa liền nhận được một cuộc gọi.
Nhìn thấy ba chữ Lê Duyệt Tư hiện trên màn hình, cô vô thức dụi mắt.
Cô không nhìn nhầm, đúng là Lê Duyệt Tư.
Vị ngôi sao lớn này không phải bận đến chổng vó lên trời sao?
Sao đột nhiên lại có thời gian gọi điện cho mình.
Tuy rằng cảm thấy vô cùng nghỉ ngờ, nhưng Tô Kim Thư vẫn nhanh chóng trả lời điện thoại: “A lô?”
Giọng nói bình thản của Lê Duyệt Tư vang lên: “Tôi đang ở trước cửa Lan Ly, bây giờ cô có thời gian để ra nói vài câu không?”
Giọng nói này đúng là của Lê Duyệt Tư.
Mặc dù Tô Kim Thư không hề muốn cuốn vào trong chuyện của cô ta với Lệ Hữu Tuấn, nhưng bây giờ người ta đã kiếm đến tận cửa rồi, cô có từ chối cũng không được.
Sau một hồi im lặng: “Được, tôi ra đây”
Mười phút sau, Tô Kim Thư bước ra khỏi cổng Lang Ly.
Từ xa đã nhìn thấy chiếc xe Bentley màu đen dừng ở lối vào bên hông cửa trường, thỉnh thoảng lại thu hút lấy sự chú ý của một số học sinh.
Tô Kim Thư đi tới, đã nhìn thấy trợ lý Na Na của Lê Duyệt Tư đứng ở bên cạnh xe.
“Lên xe đi, người đang ở bên trong.”
Na Na vẫn luôn không có ấn tượng tốt với Tô Kim Thư.
Lúc này mở miệng lên tiếng ngập tràn sự thù địch, giọng điệu vô cùng lạnh lùng.
Tô Kim Thư không quan tâm đến cô ta, đi thẳng lên xe.
Đây là một chiếc xe bảo mẫu rất rộng rãi, Lê Duyệt Tư tao nhã ngồi ở băng ghế sau, toàn thân toát lên vẽ kiêu hãnh bẩm sinh.
Tô Kim Thư sau khi lên xe thì lên tiếng trước“Chị Duyệt Tư, cô kiếm tôi à?”
Trên mặt của Lê Duyệt Tư xuất hiện nụ cười đặc trưng: “Xin lỗi, bởi vì tôi là người của công chúng, không thể tuỳ tiện xuống xe, nên có những lời tôi sẽ trực tiếp nói ở trong xe với cô, cô không phiền chứ?”
“Dĩ nhiên là không rồi”
Lê Duyệt Tư thu lại nụ cười theo thói quen, nói rất bình tĩnh: “Vào ngày hôm đó trong khách sạn, cô không phải lần đầu tiên gặp Hữu Tuấn đúng không?”
Tô Kim Thư cau mày.
Cô Lê Duyệt Tư không thể nào kiếm mình tán gẫu mà.
Cô cụp mất xuống: “Chuyện này, sao cô Lê không đi hỏi cậu cả Lệ thế?”
Lê Duyệt Tư mỉm cười: “Nói cũng đúng, Hữu Tuấn là khách hàng lớn của cô, chuyện của anh ấy, cô đúng là không thể tuỳ tiện nói ra”
Tô Kim Thư lập tức cau mày lại.
Lê Duyệt Tư hất tóc kiêu ngạo: “Kim Thự, tôi biết cô không yêu anh ấy, cô cũng nên biết rõ, anh ấy ở bên cạnh cô cũng không phải là vì yêu. Tôi thành thật nói cho cô biết, là vì anh ấy không tài nào đối mặt được với tin tức tôi đính hôn với người đàn ông khác nên mới chọn một người thay thế. Không lẽ không có ai nói cho cô biết, cô với tôi có hơi giống nhau sao?”
Tô Kim Thư không lên tiếng “Cô cần tiền, còn anh ấy thì vừa hay cần một người phụ nữ”
Lê Duyệt Tư vừa nói vừa lấy trong túi xách ra một tấm thẻ vàng đen: “Nếu cô rời khỏi anh ấy, cô cần bao nhiêu tiền thì tôi cũng sẽ cho cô. Theo điều tra của tôi, nhà họ Tô bây giờ đã phá sản rồi, nếu như cô chấp nhận điều kiện này của tôi, tôi sẽ kiếm người giúp nhà họ Tô. Cô suy nghĩ rõ ràng, điều kiện này đối với cô là không hề bất lợi. Cô là người giỏi cả về nhân phẩm và học thức, sau khi có được khoản tiền này, cô có thể phát triển sự nghiệp của mình tốt hơn, thậm chí có thể tự mình mở một căn bệnh viện sau khi tốt nghiệp”
Khoé miệng của Tô Kim Thư cuối cùng cũng nở ra một nụ cười.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lê Duyệt Tư: “Một điều kiện tốt như vậy, nếu như tôi không chấp nhận, có phải là có chút không biết điều không”
“Tôi tin cô là một người thông minh, không cần thiết vì một chút lòng tự trọng vô giá trị mà chống đối với số tiền nhiều như vậy”
Lê Duyệt Tư vừa nói vừa đưa tấm thẻ vàng đen đến trước mặt Tô Kim Thư: “Tôi nợ Lệ Hữu Tuấn rất nhiều, e rằng cả đời này sẽ không trả hết. Nhưng tôi không muốn hạnh phúc cả đời này của họ sẽ lãng phí vào tay một người sai lầm, cô hiểu ý tôi chứ?”
Tô Kim Thư cầm lấy tấm thẻ vàng đen kia, đang vui chơi vu vơ trong tầm tay: “Theo lời của cô Lê, nếu tôi là người sai thì ai mới là đúng? Là cô Lê sao?”
Nói xong, cô ngẩng đầu lên: “Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm, thì vừa rồi hình như cô có nói là đã đính hôn với người khác rồi. Nếu đã đính hôn rồi thì tại sao còn phải nắm lấy Lệ Hữu Tuấn không buông vậy, không lẽ cô không sợ chồng chưa cưới của cô không vui sao?”
Gương mặt căng thẳng của Lê Duyệt Tư đột nhiên tối sầm lại: “Cô đang mỉa mai tôi à?”
“Sai rồi, tôi chỉ là đang nhắc nhở cô.”
Tô Kim Thư trả lại tấm thẻ đen đó, trên mặt nở một nụ cười nhạt: “Cô Lê có bao giờ nghĩ rằng, cô có thể điều tra được tôi thì cậu cả Lệ hiển nhiên cũng sẽ điều tra được cô. Tôi nhớ điều anh ấy ghét nhất chính là người khác lo chuyện bao đồng, vì vậy cô Lê, cô bây giờ không nên tỏ ra thái độ vị chúa cứu thế để giải cứu tôi. Mà nên suy nghĩ, đối phó với cậu cả Lệ như thế nào mới là điều quan trọng nhất.”
Sắc mặt của Lê Duyệt Tư hoàn toàn tối sâm lại.
Cô ta đang định lên tiếng thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Tô Kim Thư vô thức liếc nhìn màn hình một cái.
Mặc dù không nhìn rõ tên ở trên đó, nhưng bức ảnh cuộc gọi đến là một tấm hình chụp chung của Lê Duyệt Tư và một người đàn ông.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT