*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Còn có cái gì mà không chịu nổi.”

Lâm Thúy Vân lẩm bẩm.

‘Vừa ngẩng đầu lên, cô ấy tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Mặc Thâm, anh ấy cũng đang nhìn về phía này.

Bốn mắt đối diện nhau.

Cô ấy thấy rõ ràng sự chế giễu không hề che giấu ở trong mắt của anh chàng này.

Với tính khí của Lâm Thúy Vân, làm gì có chuyện cô ấy chịu nhận thua?

Cô ấy lập tức dựng sách lên.

Khuôn mặt nhỏ xinh khuất sau cuốn sách, nhưng tay phải của cô ấy từ từ đưa lên.

Sau đó.

Ngón giữa.

Trên bục giảng, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Mặc Thâm chợt nheo lại.

Bên trong lóe lên một tia nguy hiểm.

““Reng reng reng…

Tiếng chuông kết thúc giờ học cuối cùng cũng vang lên.



“Tan học.”

Sau khi tao nhã phun ra hai chữ, Lục Mặc Thâm đút hai tay vào túi, lạnh lùng xoay người rời đi.

Theo lý mà nói, Tô Kim Thư còn nghĩ Lục Mặc Thâm sẽ mượn cơ hội này để gây phiền phức cho Lâm Thúy Vân.

Nhưng không ngờ anh ấy lại trực tiếp rời đi như thế này.

Lâm Thúy Vân nghển cổ, sau khi xác định bóng dáng của Lục Mặc Thâm đã hoàn toàn biến mất, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cả người yếu ớt gục xuống bàn: “Toang rồi, toang rồi, lần này toang rồi.”



“Ai nói tớ sợ anh ta, tớ không thèm sợ nhé Lâm Thúy Vân nhanh chóng đứng dậy, ôm cánh tay Tô Kim Thư, dựa vào vai cô: “Kim Như nhỏ bé thân yêu của tớ, cậu là học bá, vừa nấy những gì anh ta nói cậu đã nhớ hết rồi đúng không? Vậy thì lần sau cậu nhớ đưa quyển số ghi chép cho tớ nha. Nếu đến lúc đó anh ta muốn tớ xấu hổ, tớ sẽ không để anh ta đạt được đâu.”

“Được rồi, tớ biết rồi.”

Sau buổi học, Tô Kim Thư nhận được một cuộc gọi.

Lâm Thúy Vân ở bên cạnh thấy cô vui vẻ nói vài câu rồi cúp điện thoại, không khỏi tò mồ hỏi: “Kim Thư, có chuyện gì à? Sao cậu lại vui như vậy.”

“Cậu có nhớ khi chúng ta còn học trung học, có một đàn anh tên là Phương Trí Thành không?”

“Phương Trí Thành á! Tớ không chỉ nhớ, lúc trước tớ còn từng gặp mặt anh ấy rồi cơ, nghe nói bây giờ anh ấy làm đạo diễn”

“Anh ấy vừa gọi cho tớ, nghe nói là về nước rồi tôi. Tình cờ là bọn họ thiếu bác sĩ đi theo đoàn phim, nên định để tớ sang đó làm việc bán thời gian.”

“Bán thời gian?”

Lâm Thúy Vân đưa một cốc đồ uống nóng cho Tô Kim Thư: “Kim Thư, cậu rất thiếu tiền à? Tớ nghe nói khi Lan Ly tuyển dụng cậu, tất cả học phí và các chỉ phí linh tinh đều được miễn.”

Lâm Thúy Vân định mở miệng uống đồ uống trong tay, nhưng ngay lập tức đã bị cướp đi Tô Kim Thư nghiêm túc nói: “Bà cô của tớ à, đừng quên cậu vấn là nghệ sĩ giải trí, cậu muốn quay phim chụp.

ảnh thì cần phải kiểm soát chặt chẽ cân nặng. Loại đồ ăn nhiều calo này, ăn ít đi”

Lâm Thúy Vân lập tức không vui: “Kim Thư à, tớ đã bị người đại diện cấm túc đến đầu to ra rồi đó. Rốt cuộc cậu có phải là bạn tốt của tớ không thế hả, nếu còn là bạn tốt thì mau trả lại cho tớ, bao lâu rồi tớ chưa được uống trà sữa rồi đấy cậu biết không hả?”

Tô Kim Thư lắc đầu rất chắc chắn: “Cậu thử nghĩ xem, nếu lúc này cậu uống ly trà sữa này, lúc về sẽ phải chạy trên máy chạy bộ mất hai tiếng. Cậu có chắc là rất muốn uống không?”



Chỉ cần nói đến Tô Duy Nam, ánh mắt của Tô Kim Thư liền sáng lên.

Nhìn thấy cô tràn đầy tự tin như vậy, Lâm Thúy Vân xấu hổ không dám nói thêm, cô ấy chỉ có thể gật đầu: “Vậy thì cho dù có đi làm thêm cậu cũng phải dành thời gian để ở bên tớ, đã lâu rồi chúng ta không đi chơi rồi đó”

Tô Kim Thư hôn lên má Lâm Thúy Vân: “Yên tâm đi, nhớ đó!”

Sau khi cả hai tạm biệt nhau không lâu, Tô Kim Thư vừa bước ra khỏi cổng trường, cô đã nghe thấy tiếng còi xe lanh lảnh ở bên kia đường: “Títtít”

Cô ngẩng đầu nhìn sang.

Liền nhìn thấy một chiếc Rolls Royce màu đen đậu trong con hẻm đối diện cống trường.

Lục Anh Khoa đứng cạnh xe vẫy tay chào cô.

Tô Kim Thư chuẩn bị sang đường.

Đột nhiên…

Một chiếc xe thể thao Aston Martin phiên bản giới hạn màu xanh hoàng gia đang tăng tốc.

Có ba chiếc xe giống hệt nhau đẳng sau đuôi của anh taL Hai bên đường đột nhiên vang lên vô số tiếng la hét.

Phải biết rằng đây là giờ tan học, rất đông sinh viên đi ra vào cổng trường.

Mặc dù ở trong Viện nghiên cứu Lan Ly có rất nhiều con nhà giàu Nhưng có thể gây xôn xao dư luận như loại xe thể thao phiên bản giới hạn giá 200-250 tỷ đồng này, mà còn là bốn chiếc cùng một lúc, sao có thể không thu hút người xem?

Chiếc xe lao ra ma sát trên mặt đất, phát ra tiếng động chói tai.

Cánh cửa được mở ra, người đàn ông ở bên trong với đôi chân dài bước xuống.

Khuôn mặt anh tuấn tinh xảo, toàn thân đầy độc đoán, vẻ quyến rũ tự nhiên.

Những người xem ở hai bên đường đột nhiên hét lên.

Các cô gái không thể kìm chế được sự cuồng hoan trong lòng: “Trời ơi, người đàn ông này đẹp trai quá, anh ấy là ai? Hiện tại mình thật sự muốn đi xin số điện thoại, liệu có bị đánh chết không?”

Những sinh viên nam cũng hét lên: “Thần linh ơi, chiếc xe này đẹp quá mình chạy qua chụp ảnh liệu có bị l không?”

Trong tích tắc, hầu như ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.

Tô Kim Thư quay đầu nhìn sang Nhìn thấy người đàn ông có đôi mắt hí, sống mũi cao.

Mặc áo sơ mi đen, ngẫu nhiên cởi hai hàng cúc ở đường viền cổ áo.

Tay áo được xắn lên một cách lỏng lẻo, để lộ cánh tay khỏe khoắn và mạnh mẽ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play