"Chân Tiên cẩn thận!"  

Ma La biến sắc, vội kêu lên. Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thông thường chưa chắc đã có thần vực ngàn trượng như Thành Hành.                 Mà Diệp Thành chỉ cười nhạt, ánh kim trong mắt tỏa ra lấp lánh.  

Ngay sau đó, một thanh kích thần màu vàng kim mang uy áp nhàn nhạt, phía trên có khắc hoa văn rồng, toàn thân được chế tạo từ vàng bắn ra khỏi mắt Diệp Thành, vọt qua ngàn trượng hư không tới trước người Thành Hành. Nó trực tiếp vạch qua, chém cơ thể Thành Hành thành hai nửa.  

Một đòn, thần tướng Thành Hành đã chết đi!  

Chỉ một đòn vô cùng đơn giản mà thần tướng Thành Hành vô địch của Vô Cực Tông đã chết rồi sao? Thiên Huệ Thiên Quân, Thiên Hải lão tổ đều sững sờ đứng đó, họ không tin Thành Hành lại chết dễ dàng như vậy. Tu sĩ Nguyên Anh đỉnh phong đều có nhiều pháp môn thần thông, sao có thể bị người ta giết dễ dàng như thế này được. Nhưng họ vẫn chấn động bởi bản lĩnh của Diệp Thành.   

"Đó là gì vậy?"  !             "Không nhìn rõ, chỉ lờ mờ nhìn thấy một thanh kích thần hoa văn rồng trong ánh sáng vàng kim".  

"Tên này là phân thân của thần hồn, không có pháp bảo, sao có thể tung thần kích hoa văn rồng ra được, chẳng lẽ là một loại pháp thuật tấn công thần niệm đặc biệt sao? Nhưng pháp thuật này quá đáng sợ, ngay cả thần tướng Thành Hành cũng không đỡ nổi".  

"....."  

Nhiều tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực xì xào bàn tán.  

Các trưởng lão và đệ tử của Vô Cực Tông thấy vậy thì đều phẫn nộ bất bình. Ngay cả Tô Ma cũng híp mắt, nhìn Diệp Thành với ánh mắt lạnh lẽo.  

"Cậu dám giết tôi sao? Không sợ Vô Cực Tông tức giận tàn sát cả phái Sương Diệp sao?"  

Thành Hành đứng trong thần vực, cơ thể bị chém làm hai nửa của gã bị thần vực bao phủ, tỏa ra ánh bạc rực rỡ, sau đó lại hợp với nhau như hai nửa thủy ngân. Cơ thể gã từ từ được tái tạo, quay trở lại trạng thái hoàn mỹ không một vết thương.  

Nhưng vết đỏ từ trán cho đến dưới mũi vẫn còn đó, còn tỏa ra ánh vàng, hiển nhiên dù thân thể Hỗn Nguyên Vô Cực của gã có thể hồi phục nhưng vẫn không phải là trạng thái đỉnh cao.  

Thành Hành nhìn Diệp Thành với ánh mắt âm u lạnh lẽo, trong đôi mắt thậm chí có sự nghi hoặc.  

Gã có thể cảm nhận được sát ý trong đòn vừa rồi của Diệp Thành. Nếu không phải cơ thể của gã mạnh mẽ, tu luyện đến đẳng cấp chân tay gãy rồi vẫn có thể khôi phục lại được thì không chừng gã thật sự đã bị Diệp Thành chém chết chỉ trong một đòn. Đến cuối cùng Vô Cực Tông chắc chắn sẽ tức giận, tàn sát cả phái Sương Diệp thậm chí là cả Địa Cầu, gã không tin Diệp Thành không suy nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng này.  

Lúc này không chỉ là những người thông minh của Địa Cầu biến sắc mà nhiều tu sĩ Nguyên Anh ngoại vực cũng khuyên nhủ:  

"Diệp Thiên Quân hãy dừng tay, tuyệt đối không thể khiến thần tướng Thành Hành bị thương".  

"Đúng vậy đúng vậy, Thiên Quân đừng gây ra họa lớn. Thần tướng Thành Hành xuất thân từ Vô Cực Tông cao quý, còn là thần tướng hiển hách. Nếu cậu làm gã bị thương thì cả phái Sương Diệp và cả Địa Cầu đều sẽ gặp họa lớn".  

"Tai họa này sẽ rất thảm khốc, thậm chí có thể sẽ liên lụy đến chúng tôi, mong Thiên Quân suy nghĩ lại".  

Dù là Thiên Huệ Thiên Quân, Thiên Hải lão tổ hay là đám Lạc Phàm Thiên Quân đều thốt ra những lời lẽ nghiêm chính, tỏ vẻ muốn tốt cho Diệp Thành nên ra tay ngăn cản. Diệp Thành tuy mạnh nhưng dù sao cũng chỉ là phân thân thần hồn, mà Thành Hành là thần tướng thực thụ, đằng sau là cả một đại giáo của biển sao.  

"Tránh ra".  

Ánh mắt lạnh nhạt của Diệp Thành lướt qua những người này.  

"Xin Thiên Quân hãy lắng nghe tôi một chút. Chuyến này thần tướng Thành Hành đến đây chỉ là muốn Thiên Quân đến gặp Tam điện hạ. Hai vị đừng làm mất hòa khí, chi bằng hãy nể mặt lão đây, bắt tay làm hòa".  

Thiên Huệ tay áo bay phất phơ, tóc trắng râu bạc bay theo gió tựa tiên nhân, khuyên nhủ thiện ý.  

Lạc Phàm Thiên Quân khống chế thanh búa màu tím đập tới, bị Diệp Thành dùng thanh kích đập nổ tung cả người lẫn búa. Đám Thiên Hải lão tổ thì kinh hoàng, vội cầu xin nhưng Diệp Thành cũng không tha cho. Anh vung thanh kích trong tay ra tựa như vung một con rắn độc. Nó dễ dàng xuyên thấu cơ thể, tiêu diệt hết cả nguyên anh lẫn thần hồn.  

"Dừng tay!". Thành Hành quát lớn, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.  

"Chết đi!"  

Diệp Thành hợp nhất cả người lẫn kích, biến thành một luồng sáng vàng kim vô địch, cuốn qua cả bầu trời, xuyên thủng trận thế của mấy chục tu sĩ Nguyên Anh, lao về phía Thành Hành với khí thế sét đánh.  

"Keng keng!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play