*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nói xong, Thiên Huệ Thiên Quân chán nản dẫn theo Hách Hổ hóa thành luồng sáng rời đi.  

Thiên Huệ vừa đi, đám người Aokawa Sakura cũng lao lên. Nhất là Dương Lâm, bà ta che miệng, vô cùng vui mừng nhìn Phong Linh, nước mắt rơi lã chã.  

“Mẹ nuôi, con không sao. Mọi người yên tâm, Diệp Thiên Quân cũng không sao, anh ấy đang bế quan ở trong đất tiên, sẽ xuất quan nhanh thôi”, Phong Linh đáp xuống, lên tiếng giải thích.  

“Chủ nhân không sao thì tốt”, Aokawa Sakura thở phào nhẹ nhõm.                Dương Lâm vừa khóc vừa cười: “Diệp Tiên sư nói được làm được, mẹ biết cậu ấy hứa với mẹ sẽ dẫn con về thì nhất định sẽ không nuốt lời, sẽ không nuốt lời”.  

…  

Trận chiến Sương Diệp hạ màn tại đây.  

Sau trận chiến, Sương Diệp và phía Hoa Hạ tất nhiên rất vui mừng, thậm chí cả nhân loại đều sôi sục. Nhưng so với họ, dị tộc và phe ngoại vực lại có vẻ tâm trạng nặng nề hơn nhiều.  

“Tên Diệp Thành này sao lại mạnh như vậy? Chỉ một người vợ lẽ mà đã có thể đánh lùi Thiên Huệ Thiên Quân. Không phải cậu ta chỉ là tu vi cảnh giới Xuất Khiếu thôi sao? Lẽ nào cậu ta đã đột phá Nguyên Anh?”  

Có người nhíu mày suy đoán, đến nỗi Phong Linh cũng bị cho là vợ lẽ của Diệp Thành.                Những tu sĩ ngoại vực khác đều có vẻ mặt khó coi, nhất là tộc Quang Minh và những tông tộc có thù với Diệp Thành, mặt mày bọn họ đen sì. Bọn lâu la còn sót lại thì cực kỳ đau buồn, cứ ngỡ các nhân vật lớn từ ngôi sao tổ tới đây sẽ có thể trả thù cho tám dị tộc, nào ngờ Diệp Thành càng lúc càng đáng sợ.  

“Con nhóc kia chỉ dựa vào kiếm ý bên trong tiên kiếm, luồng kiếm ý đó là nước không có nguồn, không đánh ra được bao nhiêu kiếm. Ngược lại, đám ma tu kia có hơi đáng sợ, tu vi của chúng không thấp hơn lão phu là bao. Nếu một chọi một, ngoài lão phu ra, e rằng lúc đó không còn ai trên Địa Cầu là đối thủ của chúng”.  

Thiên Huệ Thiên Quân lên tiếng.  

“Vậy phải làm sao?”, những tu sĩ khác nhíu mày.  

“Không sao, ta đã liên lạc với các đạo hữu, không bao lâu nữa bọn họ sẽ xuống Địa Cầu, cùng chiếm đại cơ duyên. Không lâu trước đây, ta cũng đã phái bốn đệ tử đến dải Ngân Hà, có lẽ các vị đạo hữu ở thánh địa Lăng Tiêu cũng sẽ không bỏ lỡ cơ duyên ở Địa Cầu”, Thiên Huệ Thiên Quân cười một tràng dài đầy sâu xa.  

Phải, thánh địa Lăng Tiêu!  

Nghĩ đến đây, tất cả tu sĩ ngoại vực đồng thời chấn động.  

Trừ đại giáo biển sao bí ẩn khó dò ra, mạnh nhất dải Ngân Hà chính là thánh địa Lăng Tiêu, sở hữu đạo thống Chân Tiên hoàn chỉnh. Dù là đại giáo biển sao, đối mặt với thế lực mạnh mẽ như thánh địa Lăng Tiêu cũng sẽ cảm thấy khó giải quyết, không dám tùy tiện chọc đến. Dù sao, Hợp Đạo ở biển sao không thể đặt chân đến tinh vực bị quên lãng.  

Nếu không thì tinh vực bị lãng quên như dải Ngân Hà đã bị các thế lực lớn phân chia từ lâu, giờ đây chỉ là thánh địa Lăng Tiêu đã lâu không xuất hiện, đám người bọn họ mới dám rục rịch.  

“Không sai, đợi các đạo thống Chân Tiên của dải Ngân Hà xuống đây, để xem phái Sương Diệp và Diệp Thành làm sao chống đỡ”, lão tổ tộc Quang Minh khinh thường nói.  

Sau đó, Địa Cầu lại tiến vào giai đoạn yên bình một lần nữa, nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được cảm giác áp bách của bão tố sắp đến.  

Năm ngày sau, bốn vị Lang tổ của tộc người sói đi từ đường trời xuống, đặt chân lên Địa Cầu.  

Mười ngày sau, năm vị trưởng lão của tộc Giao nhân dắt tay nhau đáp xuống, dẫn đầu một đại quân Hải tộc, điều khiển mười mấy chiếc chiến thuyền, vạn dặm xa xôi mà đến, chở theo mấy trăm kẻ Kim Đan.  

Nửa tháng sau, cao thủ của Huyết tộc cũng đáp xuống…  

Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, lần lượt có hai mươi đến ba mươi thế lực từ thiên ngoại xuống. Trong đó, Huyết tổ thứ nhất của Huyết tộc cũng đích thân đến, hai mắt nó tỏa ra ánh sáng màu máu, toàn thân vẽ ma văn màu tím, khí tức sâu không thể dò, không thua kém gì Thiên Huệ Thiên Quân.  

Ngày đầu tiên nó đến Địa Cầu đã nuốt chửng một thành phố ở Đông Âu, hút máu hơn triệu người, cực kỳ hung tàn.  

Gần trăm vị Nguyên Anh tập trung về Địa Cầu.  

Ngoài Hoa Hạ là cấm địa ra, những đất nước và đại lục khác gần như đều bị những kẻ mạnh Nguyên Anh này chiếm hết, ngay cả lãnh đạo của những nước đó cũng khiếp sợ. Nhưng bọn họ đã không còn sức lực để phản kháng, tất cả đều bị đám Nguyên Anh ngoại vực chi phối.  

Nếu không phải kiêng dè lực lượng bí ẩn nào đó trên Địa Cầu trong truyền thuyết, cùng với cái gọi là đại cơ duyên, thì những kẻ như Huyết tổ thứ nhất đã đại khai sát giới, khiến Địa Cầu hóa thành biển máu từ lâu.  

“Lần này đúng là sắp đánh nhau ác liệt rồi”, sắc mặt của Phong Linh cũng có vẻ nghiêm trọng.  

Mặc dù cô ta tin vào thanh kiếm trong tay mình và đám người Trùng Lâu, nhưng phía bên mình có chưa đến mười Nguyên Anh, đối đầu với gần trăm người bên kia, lại thêm đám người Thiên Huệ và Huyết tổ thứ nhất, nhìn thế nào cũng thấy thực lực không tương xứng.  

“Không biết khi nào chủ nhân mới trở về”, Aokawa Sakura chưa bao giờ nhớ nhung Diệp Thành như bây giờ.  

…  

Từng cao thủ Nguyên Anh băng qua tinh hà đến Địa Cầu. Cuối cùng, Nguyên Anh trên Địa Cầu thậm chí đã vượt hơn một trăm người. Nhưng hình như bọn họ đang chờ đợi gì đó, không hề gấp gáp ra tay.  

Có vài người tin tức nhạy bén đã mơ hồ đoán ra được bọn họ đợi ai.  

“Thánh địa Lăng Tiêu!”  

Hách Hổ Thiên Quân nở nụ cười. Từ khi hai vị sư huynh của hắn chết đi, sắc mặt hắn luôn khó coi, cho đến mấy ngày nay mới để lộ nụ cười u ám lạnh lẽo.  

“Năm xưa, tứ sư đệ của tôi từng đi du lịch dải Ngân Hà, có giao tình với Thần chủ của thánh địa Lăng Tiêu. Có lẽ ông ấy đang dẫn đại quân thánh địa Lăng Tiêu lên đường đến đây”.  



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play