Vừa dứt lời, bầu không khí chợt yên lặng, mọi người đều sợ hãi trước khí thế mạnh mẽ của Thẩm Thiên Minh. Tất nhiên là người của Giang Thành đều vui mừng hớn hở, còn người của hai tỉnh khác tuy không phục nhưng cũng không thể không thừa nhận, Thẩm Thiên Minh quả thật có tư cách để kiêu ngạo như vậy.

Ngược lại hoàn toàn với họ, Dương Lâm đã ngồi vào chỗ. Sau khi nghe một tràng tuyên bố đầy khí thế của Thẩm Thiên Minh, bà ta nhăn đôi lông mày thanh tú.

Một ông già đứng sau lưng Dương Lâm bước lên phía trước, hỏi với giọng quan tâm: "Bà chủ, có gì không ổn sao?"

Ánh mắt của Dương Lâm khi nhìn ông già này ấm áp hơn hẳn. Đây là quản gia của chồng bà ta, có uy danh cực cao trong gia tộc, hơn hết còn là một cao thủ võ đạo. Khi chồng mất vì bệnh nặng, bà ta phải đối mặt với bao sóng gió, chính vị quản gia này đã quyết đoán đứng ra giúp đỡ bà ta ngồi lên được vị trí như bây giờ, tình cảm giữa hai người khăng khít chẳng khác nào tình cảm cha con.

"Chú ba, chuyện lần này vô cùng kỳ lạ, có liên quan đến sự phân chia lợi ích của ba tỉnh. Cho dù Trình Bác Hiên không đến thì chẳng lẽ nhà họ Trình không cử những người khác đến sao? Còn cả Thẩm Thiên Minh nữa, ông ta khác hẳn với điệu bộ khiêm tốn của ngày thường, giờ lại còn tuyên bố đầy khí thế như vậy, hiển nhiên là đã có chỗ dựa".

"E là đại hội võ đạo lần này sẽ xảy ra chuyện lớn".

Chú ba thở dài, cúi đầu nói: "Đáng tiếc là lão già này quá vô dụng, mãi không đột phá được đại sư võ đạo, nếu không bà chủ cũng không cần phải lo lắng không yên như vậy".

Dương Lâm vội vàng nói: "Chú ba đừng tự trách, cho dù Trình Bác Hiên và Thẩm Thiên Minh rất lợi hại nhưng tỉnh Tô Bắc chúng ta sẽ không mặc kệ họ làm mưa làm gió đâu. Chỉ cần cháu vẫn còn sống thì tuyệt đối không để gia nghiệp của Phụng Hiếu rơi vào tay kẻ khác!"

Nghe Dương Lâm nhắc đến tên chồng, sự hổ thẹn trên mặt chú ba càng thêm rõ nét, khẽ nói: "Bà chủ vất vả rồi".

Dương Lâm ngoài mặt thì tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng lại thầm thở dài. Là một người phụ nữ, mỗi ngày bà ta phải đấu đá với các ông lớn của tỉnh Tô Bắc đã rất mệt rồi. Lần này lại còn phải đối mặt với khí thế mạnh mẽ ngang ngược của hai nhà Trình, Thẩm, bà ta thật sự thấy quá mệt mỏi.

Nhưng những người khác không hề biết suy nghĩ của Dương Lâm. Lúc này đại hội võ đạo đã bắt đầu, tất nhiên có rất nhiều người nóng lòng muốn thử, người nhảy ra đầu tiên chính là Trương Kha.

Lần này, gã không dám khiêu khích Thẩm Thiên Minh nữa mà quay ra cười gằn với Đặng Nghị: "Lão già họ Đặng kia, chúng ta cùng chơi nhé?"

Theo quy tắc của đại hội võ đạo ngầm, một khi có người khiên chiến thì người bị khiêu chiến nhất định phải ứng chiến. Người từ chối không chỉ bị mất đi quyền phân chia lợi ích mà còn phải bỏ ra năm triệu đô la, thế nên nếu không phải người biết chắc mình sẽ thua thì tuyệt đối sẽ không từ chối.

Trương Kha phất tay, một thanh niên cơ bắp cuồn cuộn liền nhảy ra từ phía sau gã, ngay sau đó có người của tỉnh Tô Bắc ở dưới đài hô lên kinh ngạc: "Đây là Sói điên - La Nhuệ Trạch, từng được cụ Trình Bác Hiên chỉ dạy, là một kẻ tàn nhẫn bậc nhất trong giới!"

Sắc mặt Đặng Nghị tối sầm, ông ta quay đầu nhìn lão già bên cạnh: "Ông Tôn, ông thấy thế nào?"

Người được Đặng Nghị hỏi chính là Tôn Hoài Hưng của bang Thiết Chưởng. Lần trước, sau khi lão ta được Diệp Thành cứu, khai báo hết tất cả những gì đối phương muốn biết thì cũng kết giao với hai nhà Thẩm, Đặng, cuối cùng trở thành khách khanh của Đặng Nghị.

Tuy lúc này vết thương của Tôn Hoài Hưng vẫn chưa khỏi hẳn nhưng vẫn nói rất tự tin: "Ông Đặng hãy yên tâm, chỉ cần tên đó chưa được Trình Bác Hiên đích thân chỉ dạy thì tôi nhất định có thể thắng được gã!"

Nói xong, lão ta giậm chân một cái, bay vọt lên không trung rồi vọt lên võ đài cao hơn ba mét.

"Hay!"

Mọi người dưới đài liên tục hoan hô. Trong đại hội võ đạo trước đó, trừ gia chủ Trình Bác Hiên ra thì những người khác cũng chỉ xài Judo hoặc Muay Thai, đâu thể gọi là võ đạo được?

Giờ mọi người thấy ông lão này xuất chúng như vậy, lên đài thoải mái phóng khoáng tựa thần tiên thì đều vô cùng kính phục, hoan hô không ngớt.

La Nhuệ Trạch cười gằn một tiếng, hắn cũng không chịu yếu thế, chỉ thoắt cái đã lên tới võ đài rồi giơ tay ra vung tay với Tông Hoài Hưng.

"Hừ, xin mời!"

Tôn Hoài Hưng thấy đối phương chẳng hề kính trọng mình thì hừ lạnh một tiếng, đưa hai tay lên bày thế sẵn sàng chiến đấu. Nhưng không ngờ lão ta vừa bày thế xong thì La Nhuệ Trạch đã lao đi như lò xo, "rầm" một cái rồi lao tới, giơ tay lên đấm thẳng.

Nắm đấm này như xuyên thủng cả không gian mang theo tiếng gió rít gào, hơn nữa ít nhiều gì cũng coi như đánh úp bất ngờ. Tôn Hoài Hưng thấy thế thì sầm mặt xuống, vội vàng vận khí dùng Thiết Sa Chưởng để đỡ.

"Rầm!"

Một loạt tiếng vang rền vang lên, mọi người đều vô cùng kinh ngạc. Tôn Hoài Hưng mới vừa nãy còn tiên phong đạo cốt, lên đài rất tự nhiên thoải mái kia giờ đã bị đấm bay ra ngoài!

Lão ta bò trên đất, sắc mặt thay đổi rõ ràng, kinh hãi quát lên: "Đây, đây là Thất Thương Quyền!"

La Nhuệ Trạch cười gằn, nói: "Đúng vậy, tuy ông Trình chỉ dạy cho tôi một chiêu này, nhưng để đối phó với ông thì cũng đủ rồi!"

Nói rồi người hắn lóe lên, những cú đấm rơi xuống như mưa. Vốn Tôn Hoài Hưng mạnh hơn La Nhuệ Trạch một chút, nhưng do tính nhầm một chiêu nên đã bị mất thời cơ, lại còn bị Thất Thương Quyền đánh tới nỗi vết thương cũ tái phát, vì thế chỉ có thể chống đỡ, hoàn toàn không thể đánh trả!

Đám người dưới đài há hốc mồm. Họ thấy Tôn Hoài Hưng bị đánh tới nỗi liên tục hộc máu, mặt mày xanh xao sưng vù, cuối cùng bị giẫm dưới đất không thể bò lên nổi!

"Tôi nhận thua".

Ánh mắt Tôn Hoài Hưng tràn ngập sự không cam lòng. Nếu không phải vết thương cũ chưa khỏi, lại còn bị đánh Thất Thương Quyền khi chưa kịp chuẩn bị gì thì sao lão ta có thể thua dưới tay một tên trẻ măng như vậy. Lần này thì hay rồi, danh tiếng lão ta đã vất vả gây dựng nên giờ mất sạch rồi!

La Nhuệ Trạch hai tay ôm quyền, nhưng lời nói thì không hề khách sáo chút nào. Hắn lạnh lùng nói: "Bang Thiết Chưởng cũng khá có danh tiếng trong giới, không ngờ đệ tử lại thảm hại đến vậy".

Tôn Hoài Hưng tức run cả người nhưng không thể phản bác được, chỉ có thể cắn răng đi xuống dưới. Còn Trương Kha thì cười lớn, nói:

"Sao thế hả lão Đặng, việc làm ăn từ Lương Châu đến thành phố Sơn Đài đều thuộc về tôi hết đấy, không còn phần của nhà họ Đặng các người nữa đâu!"

Sắc mặt Đặng Nghị tái xanh, nhưng đã cược rồi thì chỉ có thể nhận thua, đành hừ lạnh nói: "Được!"

Trương Kha cười ha hả, đúng dáng vẻ của kẻ tiểu nhân đắc ý. Sắc mặt Đặng Nghị tối sầm, thua mất con đường làm ăn này cũng không ảnh hưởng lắm, quan trọng là Tôn Hoài Hưng đã bị thương nặng!

Quả nhiên, tiếp theo đó các ông lớn của tỉnh Tô Nam đều tranh nhau khiêu chiến. Đặng Nghị không thể trơ mắt nhìn Tôn Hoài Hưng chịu chết, chỉ có thể nhận thua, chắp tay dâng từng khu địa bàn cho người khác, còn phải cho thêm cả tấm chi phiếu năm triệu đô la.

Cho dù Đặng Nghị là kẻ sắc sảo thâm sâu nhưng giờ cũng không khỏi thay đổi sắc mặt, thầm hừ lạnh: "Mấy đám nhãi ranh tỉnh Tô Nam, các người cứ chờ đó cho tôi. Chỉ cần Diệp Tiên sư đến là tôi sẽ khiến các người nôn hết những thứ vừa ăn ra!"

Đặng Nghị dù sao cũng chỉ là một ông già. Lúc này ánh mắt mọi người đều tập trung vào Trương Kha và La Nhuệ Trạch. La Nhuệ Trạch quả không hổ danh Sói điên, liên tục đánh bại người do mấy ông lớn Giang Thành dẫn đến, hơn nữa ra tay tàn nhẫn, những người thua đều thương tích đầy mình!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play