“Hừ!”  

      Có người khó chịu trong lòng, tỏ vẻ không vui.  

      Nhưng nể mặt thiên nữ nên mọi người nhịn xuống. Nhưng đợi khi Diệp Thành gọi mấy người Ân U Liên, tôn giả Bằng ngồi xuống, có người đã không nhịn nổi.  

      “Bốp!”  

      Hắc Huyền Hỏa vỗ mạnh vào bàn, quát to: “Quản lý Vạn Sự Lâu đâu? Còn không mau lăn ra đây à? Không phải đã nói là tòa chữ Thiên số 1 hôm nay không tiếp Kim Đan à? Sao lại có mấy tu sĩ Kim Đan vô danh lẻn vào, thị vệ Vạn Sự Lâu làm ăn kiểu gì thế hả?”  

      Tiếng hắn như sấm, chấn động mây mù sôi trào như sóng, cả trăm tầng đều lắc lư.  

      “Chuyện này...”  

      Quản lý của Vạn Sự Lâu là tu sĩ Kim Đan đỉnh phong vội chạy tới, nhưng khi thấy cảnh này thì vội than khổ.  

      “Hắc Huyền Hỏa, anh có ý gì? Cho rằng tôi không đánh lại anh sao?”  

      Dao Nhi bực mình hỏi, kim quang trong mắt chói lọi.  

      “Thiên nữ Dao Nhi, tôi không có nói bạn bè của cô. Cô và sư muội Hồng Diễm đều là đệ tử của Bồng Lai Tiên Sơn, tất nhiên nên nhập tiệc. Nhưng ba người này đều là hạng vô danh, không rõ lai lịch, thậm chí còn có mấy con kiến hôi là Kim Đan sơ kỳ, họ có tư cách gì ngồi chung với chúng ta!”  

      Hắc Huyền Hỏa cười lạnh.  

      “Đây là bạn bè của anh trai tôi, tại sao không thể vào ngồi?”  

      Dao Nhi tức giận hỏi.  

      “Được, họ là bạn thì có thể ngồi nhưng một tay sai ti tiện, nô bộc hèn mọn cũng đủ tư cách ngồi chung uống rượu với chúng ta sao?”, Hắc Huyền Hỏa chỉ vào một người, quát lớn.  

      Mọi người nhìn sang thì thấy một ông lão tóc trắng mặc đồ đen, lưng còng từ từ ngồi xuống ghế, hiển nhiên Diệp Thành đã gọi lão ngồi xuống.  

      Lần này, ngay cả Lâm Hiểu Lôi, Tô Hoài Tiên cũng biến sắc.  

      Bọn họ tự nhận là thiên kiêu, tinh anh tông môn, tất nhiên sẽ không muốn làm mất thân phận tranh luận với mấy cô gái như Ân U Liên, nhiều nhất thì cũng chỉ khó chịu trong lòng thôi. Nhưng một kẻ hầu người hạ mà dám ngồi chúng với họ, thế thì khác nào đánh mặt người ta.  

      “Ha ha, hóa ra Bồng Lai Tiên Sơn có một trăm nghìn năm truyền thừa lại là nơi không có quy tắc, ngay cả người hầu và chủ nhân cũng có thể ngồi chung thế này sao?”, Hách Hổ ngoài cười nhưng trong thì không.  

      “Đúng vậy, đúng vậy!”  

      Mấy người Nhất Dương Tử cũng gật đầu.  

      Mỗi người trong họ đều đại diện cho thiên tông thế gia một phương, nhiều người cộng lại thì Lâm Hiểu Lôi cũng không chống đỡ nổi. Nhiều tu sĩ nghe tiếng đi tới xem xét, thấy cảnh này thì đều lên tiếng ủng hộ.  

      Chỉ có Tư Mã Huyền lo uống rượu, không hề quan tâm.  

      "Diệp huynh, anh làm thế thì hơi lỗ mãng rồi!”  

      Tô Hoài Tiên than nhẹ một tiếng, tỏ vẻ thân thiện nói với Diệp Thành.  

      “Dao Nhi, còn không mau bắt tên hầu kia nhanh chóng lui xuống. Nếu không truyền ra ngoài, chuyện này sẽ khiến Bồng Lai Tiên Sơn chúng ta bị nói là không quy củ, chẳng phân biệt tôn ti, dù là sư tôn thì cũng không vui đâu!”  

      Lâm Hiểu Lôi im lặng nãy giờ cũng nghiêm khắc quát.  

      Là đại sư tỷ của Bồng Lai Tiên Sơn, cô ta tất nhiên có thể quát Dao Nhi.  

      "Sư tỷ, họ...”  

      Đối với những lời chỉ trích nay, Dao Nhi ức phát khóc, mắt tụ hơi nước.  

      Cô ấy xuất thân Hoa tộc. Mấy nghìn năm qua, Hoa tộc luôn bị những chủng tộc khác bắt nạt, đều cùng chung mối thù nên rất đoàn kết, tất nhiên cũng không có sự phân biệt trên dưới tôn ti, Diệp Thành lại cưng chiều cô ấy như thế mà. Trong mắt Dao Nhi, tôn giả Bằng chính là một ông cụ hiền hòa, dù ngồi chung thì có sao. Cô ấy không hiểu tại sao Lâm Hiểu Lôi lại quát mình.  

      “Dao Nhi à Dao Nhi, vẫn nên nghe lời Lâm sư tỷ thôi!”  

      Hồng Diễm cũng khuyên nhủ.  

      Cô ta vừa khuyên vừa liếc Diệp Thành đầy đắc ý.  

      Từ Vũ ở cạnh quan sát, trong lòng than thở. Cô ta hiểu rõ là mấy người Hắc Huyền Hỏa, Hách Hổ làm làm ầm ĩ chỉ trích tôn giả Bằng như thế là vì muốn đánh mặt Diệp Thành.  

      Đánh chó còn ngó mặt chủ, trước mặt chủ nhân người mà trách mắng tôn giả Bằng gay gắt như thế thì chẳng khác nào vả bôm bốp vào mặt Diệp Thành.  

      “E là sau hôm nay, chuyện này truyền ra thì không ai coi người anh này của Dao Nhi ra gì. Một người hầu mà không bảo vệ nổi thì ai tôn trọng anh ta nữa?”  

      Từ Vũ lắc đầu.  

      Nay Diệp Thành mất mặt chắc rồi.  

      Mấy người Hắc Huyền Hỏa. Hách Hổ, Nhất Dương Tử này có ai không phải kẻ mạnh, giậm chân là khiến cả thành chấn động, dù là chỗ dựa của Dao Nhi- Lâm Hiểu Lôi cũng không đứng về phía cô ấy cơ mà. Chỉ có Tư Mã Huyền không nói chuyện nãy giờ là mặc kệ việc này.  

      Trong tình hình này, dù là thiên nữ Minh Sương tới thì cũng khó thay đổi.  

      “Chúng...”  

      Dao Nhi muốn lớn tiếng phản bác.  

      Bỗng, một bàn tay nhẹ nhàng  đặt lên vai cô ấy, mọi người nhìn sang thì thấy Diệp Thành dùng một tay đè vai Dao Nhi, một tay cầm ly rượu, đứng lên rồi liếc một vòng, bình tĩnh nói:  

      “Người hầu của tôi ngồi chung thì có làm sao?”  

      “Các người được ngồi chung với ông ta thì đó là vinh quang của  các người đấy!”  

      Lời này khiến hiện trường xôn xao.  

      “Rầm!”  

      Ban đầu là tĩnh lặng, sau đó lại như cái chợ vỡ, trong tích tắc, một âm thanh to lớn vang lên. Vô số người đứng hóng hớt trừng to mắt như muốn lòi tròng, khiếp sợ nhìn Diệp Thành đang cầm ly rượu, không thể tin nổi là anh vừa nói ra lời như thế.  

      “Tên nhóc này nói gì thế? Ngồi chung với người hầu của hắn là vinh quang á? Chẳng lẽ ta nghe nhầm? Những tiểu Chân Quân Kim Đan đỉnh phong ngồi chung một kẻ hầu Kim Đan lại là vinh dự à?”  

      Có người nghi ngờ lỗ tai của mình.  

      “Không chỉ là Kim Đan đỉnh phong đâu, có vài người nổi tiếng không dưới mười năm nữa. Ví dự như người lực lưỡng, để râu quai nón kia chính là là đại đệ tử thứ hai của Hắc Thủy tông, sư đệ của thiên kiêu bảng Tinh Hà - U Minh Tự. Người mặc đồ đen bên cạnh chính là chiến tướng đại diện Phục Ma Thiên Tông, đứng hàng thứ năm tên Hách Hổ. Người đeo kiếm là một trong những kiếm tử của Tẩy Kiếm Các- Nhất Dương Tử, còn có mấy người Đoạn Hưng Long, chắc anh cũng từng nghe nói rồi!”  

      “Mà thanh niên mặt trắng ngồi bên trong có địa vị lớn hơn nữa. Con cháu của nhà Tư Mã – đứng thứ tám mươi của bảng Tinh Hà!”  

      “Dù chỉ là tiếp khách nhưng cũng nằm trong tốp mười thiên tài trẻ của Bồng Lai Tiên Sơn, ví dụ là đại sư tỷ Lâm Hiểu Lôi, đệ tử được đại trưởng lão cưng chiều nhất là Tô Hoài Tiên. Họ đang ngồi quanh đó!”  

      Người khác có kiến thức rộng rãi, chỉ ra thân phận từng người trong bàn.  

      Một khi những thân phận này được tiết lộ, cả tầng một trăm cũng rung động.  

      Đích truyền của thiên tông, thiên kiêu bảng Tinh Hà. Dù là trong thành lớn như Bồng Lai thì đều hiếm thấy. Mà điều khiến nhiều tu sĩ hoảng hốt là đối diện với những nhân tài kiệt xuất như thế, Diệp Thành vẫn có thể nói bậy bạ được.  

      “Người này là ai? Ngông thế!”  

      “Nếu không nghe nói là anh của thiên nữ Chân Long, tôi còn tưởng người của Trường Sinh Giáo đấy!”  

      “Dù là Trường Sinh Giáo thì cũng không dám khiêu khích nhiều người như vậy. Chỗ dựa sau lưng mấy người Hách Hổ có thể đại diện cho vài thiên tông, đại giáo đấy”.  

      “...”  

      Vô số người cắn lưỡi, mắt nhìn Diệp Thành như đang nhìn người chết.  

      Thiên kiêu không thể sỉ nhục mà đích truyền có tên trên bảng Tinh Hà càng không thể làm nhục. Môt câu của Diệp Thành đồng nghĩa với việc đắc tội Hắc Thủy Tông, Phục Ma Tông, thế gia Tư Mã,... tổng cộng năm, sáu thiên tông, đại giáo. Trừ phi Thiên Quân đích thân tới, nếu không e là không ai cứu được.  

      “Tên này đúng là đang tìm đường chết!”  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play