"Ầm!"  

      Vòng thần mặt trời sau lưng Diệp Thành bùng ra ánh sáng dữ dội, như hóa thành một mặt trời ngũ sắc, quét qua hư không, ầm ầm như chiến xa nghiền nát bầu trời. Nó đột nhiên bay đến đỉnh đầu tôn giả Bằng, rồi trấn áp xuống, khiến linh hồn lão rơi xuống nghìn trượng, suýt nữa bị đè bẹp dưới đất.  

      "Nhóc con, cậu muốn đánh chết mới dừng sao?"  

      Tôn giả Bằng gầm lớn.  

      Trên người lão sáng lên vô số ánh sáng vàng, pháp lực to lớn bốc lên cuồn cuộn, muốn kéo vòng thần mặt trời lại. Nhưng sức mạnh Thiên Đế của Diệp Thành đáng sợ đến mức nào chứ? Tôn giả Bằng lại bị ép xuống tiếp ba trăm trượng nữa, còn suýt nữa bị ép cho gãy lưng.  

      "Diệp đạo hữu".  

      Cố Trường Sinh cũng biến sắc, giọng nói hơi lạnh đi.  

      Chín Trường Sinh Thần Phù hiện lên trong mắt anh ta. Một luồng khí tức cuồn cuộn lúc ẩn lúc hiện quấn quanh người Cố Trường Sinh, anh ta tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn Diệp Thành giết chết tôn giả Bằng, nếu không Vạn Yêu Môn trách tội, anh ta cũng không gánh vác được.  

      "Muốn sống cũng được, quỳ xuống đất xin tha, khẩn cầu thuộc hạ của tôi tha thứ. Sau đó để tôi hạ pháp chú, làm nô lệ một nghìn năm cho thuộc hạ của tôi, thì tôi sẽ tha".  

      Diệp Thành cao ngạo nhìn tôn giả Bằng, ánh mắt bình thản.  

      "Cậu dám!"  

      Tôn giả Bằng nổi trận lôi đình.  

      Lão đường đường là tôn giả Vạn Yêu Môn, đại yêu nổi tiếng biển sao, sao có thể làm trâu làm ngựa cho một cô gái chứ?  

      Nhất là đó còn là một tu sĩ cảnh giới Xuất Khiếu ở một thiên hà xa xôi. Nếu đồn ra ngoài thì cái mặt già ba vạn năm này sẽ mất hết mặt mũi. Tôn giả Bằng điên cuồng gào lên, muốn phản kháng nhưng vô ích. Vòng thần màu vàng ầm ầm chuyển động, ép cho bầu trời sụp đổ. Điều khiến tôn giả Bằng kinh hãi hơn là mỗi lần vòng thần chuyển động, linh hồn bất diệt của lão lại bị mài mòn đi một chút.  

      Cứ chuyển động như vậy nửa ngày, cho dù là tu vi ba vạn năm của lão cũng phải hóa hết thành nước.  

      "Diệp đạo hữu, cậu có biết bắt tôn giả Vạn Yêu Môn làm nô bộc là mối thù không đội trời chung với Vạn Yêu Môn không?", Cố Trường Sinh lạnh lùng nói.  

      "Ông ta dám làm nhục thuộc hạ của tôi, tôi bắt ông ta làm nô một nghìn năm. Vạn Yêu Môn mà không phục thì xóa sổ là xong, dám ra tay thì cũng sẽ bị thế".  

      Giọng điệu Diệp Thành bình thản, nhưng lại khiến Cố Trường Sinh nhíu mày.   . Ngôn Tình Ngược

      Cả đời này, anh ta đúng là chưa từng gặp kẻ nào ngông cuồng như vậy. Mở mồm là muốn diệt Vạn Yêu Môn, đó là sơn môn bất diệt quy tụ rất nhiều đại yêu, Thiên Quân Nguyên Anh không chỉ có một. Trong mắt anh ta lóe lên tia sáng, cuối cùng vẫn không ra tay.  

      Tôn giả Bằng tức giận mắng chửi không ngớt, lúc thì xin tha, lúc thì chửi rủa.  

      Nhưng thời gian trôi qua, vòng thần màu vàng chuyển động càng ngày càng nhanh, yêu hồn của lão thoi thóp, không đến nửa canh giờ đã bị mài mòn gần nửa.  

      Tôn giả Bằng không gắng gượng được nữa.  

      "Diệp đạo hữu, Diệp Thiên Quân, ta xin tha".  

      Diệp Thành ép lão đến trước mặt Ân U Liên, Ân U Liên vừa uống một viên linh đan, Diệp Thành lại dùng chân nguyên nặn một giọt tinh huyết cho cô ấy, trong đó ẩn chứa sức mạnh của ba thần vương, khiến cô ấy nhanh chóng hồi phục lại như ban đầu.  

      "Cầu xin thiên nữ tha mạng, là tôi trước đó quá lỗ mãng".  

      Tôn giả Bằng hóa thành hình người, quỳ xuống đất xin tha. Mỗi một chữ nói ra, tim lão đều nhỏ máu, lửa giận tích tụ như núi lửa, nhưng Diệp Thành chẳng hề quan tâm.  

      Đám Xuân Hoa phu nhân nhìn đường đường tôn giả giáo lớn ngoại vực bị ép phải cầu xin, ai nấy đều chấn động, vô cùng kinh ngạc. Ngay cả thiên nữ Thanh Hàn cũng hoảng hồn, chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá mức khó tin.  

      "Chẳng phải cao nhân ngoại vực là vô địch sao? Sao lại quỳ xuống xin một tu sĩ nhỏ cảnh giới Xuất Khiếu tha chứ?"  

      Cố Trường Sinh thấy thế, sắc mặt ngày càng khó coi.  

      Cuối cùng Ân U Liên vẫn lương thiện, thấy tôn giả Bằng mặt mũi nhếch nhác, đầu đầy tóc bạc, dáng vẻ đáng thương quỳ rạp dưới đất, nhỏ giọng xin tha, trong lòng cô ấy không nỡ, nhanh chóng gật đầu đồng ý, bảo lão đứng lên.  

      "Thế nào, Diệp Thiên Quân, cậu hài lòng rồi chứ?"  

      Tôn giả Bằng bò dậy, đáy mắt lửa giận ngùn ngụt, lạnh lùng nói với Diệp Thành.  

      Nhưng Diệp Thành chỉ co ngón tay búng một cái.  

      "Bốp!"  

      Sức mạnh vô hình bắn vào hư không, ánh sáng vàng trên người tôn giả Bằng xao động, cứ như bị một chiếc chùy lớn đánh trúng, lão lập tức bay ngược lại mấy trăm trượng, va vào một ngọn núi cao chục nghìn trượng, khiến nó vỡ vụn.  

      "Lão già này, bộ mặt đó giấu được thuộc hạ của tôi, nhưng có thể giấu được tôi sao? Tôi không cần biết trong lòng là hận, là giận, hay là thù, nhưng đã ở trước mặt tôi, là rồng hay hổ thì cũng phải cúi đầu. Còn để tôi cảm nhận được sát khí trong mắt, lần sau sẽ không chỉ là một ngón tay nhẹ nhàng thế đâu".  

      Diệp Thành hừ lạnh, đôi mắt anh không vui không buồn, giống như tiên vương trên trời nhìn xuống trần ai. Huyền Thần Tiên Đế tung hoành một đời đâu phải người mà Ân U Liên chưa trải sự đời có thể sánh bằng?  

      "Cậu!"  

      Tôn giả Bằng bay ra khỏi đống đá nát vụn, đầu tiên là tức giận, sau đó là kinh ngạc, nghe thấy thế thì da mặt giật giật, cuối cùng cúi đầu đáp vâng, chịu thua hóa thành hình người, bay đến sau lưng Ân U Liên, chắp tay đứng cung kính như một lão nô.  

      Mọi người thấy đường đường tôn giả giáo lớn ngoại vực bị Diệp Thành ngược đãi như nô bộc mà không dám phản kháng, ai cũng kinh hoàng chấn động. Đám Trương Chân Quân lại càng sợ hãi bất an, lần lượt bay tới, dập đầu nhận lỗi với Diệp Thành.  Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

      Hạng con sâu cái kiến này, Diệp Thành cũng chẳng thèm quan tâm, anh vẫy tay bảo bọn họ biến đi cho khuất mắt.  

      "Diệp Thiên Quân".  

      Vẻ mặt Từ Ninh và Tiết thị vệ xấu hổ, đến để xin lỗi.  

      "Anh Từ, anh Tiết, các anh không cần phải làm vậy, chuyện thường tình thôi mà. Giống như trước đó tôi đã nói, mỗi người theo một chủ. Nhưng tiếp theo đây, đất tiên này không ai được vào, tuy tôi chưa nhìn thấu, nhưng chỉ dựa vào pháp trận bảo vệ bên ngoài, thì không phải nơi Ngưng Đan, Kim Đan có thể nhòm ngó".  

      Diệp Thành phất tay áo, bảo hai người đứng dậy, hiền hòa nói.  

      "Không giấu gì Thiên Quân, chúng tôi cũng tự biết mình, sao dám ngấp nghé đất tiên thần bí như thế này chứ", Từ Ninh và Tiết thị vệ đều cười khổ, nói liên tục, vẻ mặt khó coi: "Chỉ là hôm nay chúng tôi vào sâu trong vực ma, nếu không có Thiên Quân bảo vệ, sợ là không thể bình an trở về".  

      "Cũng phải".  

      Diệp Thành trầm ngâm một lúc.  

      Thấy Ân U Liên cũng nhìn về phía này, cuối cùng anh chìa tay, lấy một ngọc phù trong nhẫn không gian ra, tạo pháp quyết giữa không trung, từng nét tinh tế hiện ra, ngưng thành một đạo phù màu vàng ẩn vào trong đó, rồi anh đưa cho Tiết thị vệ.  

      “Đây là Ẩn Nặc Phù, có thể giấu hơi thở của các anh trong năm canh giờ, chỉ cần không gặp phải thống soái Ma tộc thì không ai có thể phát hiện, đủ để các anh trở về mặt đất”.  

      Diệp Thành bình thản nói.  

      “Cảm ơn Thiên Quân!”  

      Đám Từ Ninh và Tiết thị vệ mừng rỡ, lần lượt dập đầu ba cái với Diệp Thành, thấy anh có vẻ hơi mất kiên nhẫn mới cung kính cáo từ rời đi.  

      Cuối cùng, trước đất tiên chỉ còn lại mấy người là Cố Trường Sinh, Xuân Hoa phu nhân, chị em nhà họ Nhan và Diệp Thành.  

      Trong mắt Cố Trường Sinh bắn ra tia sáng, dẫn theo thiên nữ Thanh Hàn đứng ở bên cạnh, vừa không ra tay vừa không rút lui, không biết đang nghĩ điều gì. Xuân Hoa phu nhân thấp thỏm bất an, đi không được ở không xong, nhưng tiên duyên là hàng đầu, bà ta thực sự không nỡ rời đi.  

      Còn tôn giả Bằng thì đứng sau lưng Ân U Liên, tuy vẻ mặt cung kính, nhưng trong lòng đã sớm có chủ ý.  

      “Nhóc con, muốn giam cầm lão phu làm nô bộc mà không biết ta là đại yêu biển sao, thành đạo đã ba vạn năm. Cấm pháp đạo thuật tép riu của Ngân Hà không thể giam cầm nổi ta đâu, cứ chờ lão phu trả thù đi!”  

      

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play