“Dừng tay!”
Trong bầu không khí hết sức căng thẳng, cuối cùng Vấn Kiếm lão tổ cũng mở lời. Mặc dù giọng nói lão không to nhưng lại truyền đến tai của tất cả mọi người một cách rõ ràng:
“Trận chiến này là tôi đã thua, thiên phú của Diệp đạo hữu nghìn năm trở lại đây không ai có thể sánh bằng, xứng đáng là người đứng đầu của tông môn Thượng cổ chúng ta. Từ nay về sau, thất đại huyền môn sẽ tuân theo giao hẹn, không làm khó đạo huynh nữa”.
Nói xong, Vấn Kiếm lão tổ khom người trước Diệp Thành.
Cái khom lưng này với lão mà nói là vô cùng gian nan, tượng trưng cho uy danh mấy nghìn năm của mình đều giao phó cho Diệp Thành.
Quán Vân tiên tử đứng bên tay run run, mấy lần muốn ngăn lại nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy. Chứng kiến cảnh này, mọi người đều cảm thấy phức tạp, khó hiểu. Từ nhỏ bọn họ đã nghe uy danh của Vấn Kiếm lão tổ mà lớn lên, bây giờ nhìn thấy thần thoại bất bại này cuối cùng cũng thất bại, giống như một câu chuyện cổ tích tan vỡ vậy.
“A di đà Phật, chúc mừng Diệp đạo hữu trở thành người đứng đầu tông môn Thượng cổ”.
Ánh mắt của đám người Vô Thiên Phật lấp lánh bất định, cuối cùng cũng niệm một câu Phật hiệu, cúi người hành lễ.
Các chưởng môn của thất đại huyền môn đều đã cúi đầu, những Chân Quân khác tất nhiên không dám ngăn cảm, đồng loạt lên tiếng: “Chúng tôi xin chúc mừng đạo huynh thống trị tông môn Thượng cổ, đứng đầu thiên hạ”.
Dưới chân núi, hàng vạn người tu hành đều hành lễ, nhiều người còn quỳ rạp sát đất, bái lạy Diệp Thành: “Chúc mừng Diệp thượng tiên phong thần sau một trận chiến, vô địch thiên hạ. Chúc thượng tiên pháp lực kéo dài, tuổi thọ vạn năm!”
Diệp Thành đứng trên đỉnh núi, áo đen mắt đen, tóc dài tung bay. Anh nhìn xuống từ đỉnh núi cao nghìn trượng, vô số người đông như kiến quỳ xuống dưới chân mình. Mà trước mắt, ngay cả Chân Quân cũng phải cúi đầu, sự uy nghiêm đạp cả một giới dưới chân mình thế này thiên hạ có được bao nhiêu người?
Đám người Lâm Thất Thất, hai chị em nhà họ Lữ và Bạch Vân Thường đều nhìn Diệp Thành trên màn hình với ánh mắt phức tạp, trong lòng bao cảm xúc đan xen.
Ngay cả Lữ Vân Trường cũng kinh ngạc. Lão từng nghĩ Diệp Thành sẽ thắng, nhưng không ngờ cậu ta lại thắng một cách dễ dàng như vậy, giống như có thêm mười Vấn Kiếm lão tổ nữa tới đây cậu ta cũng có thể đánh bại.
“Haizz, già rồi, già rồi…”
Mặc dù đã cược đúng nhưng trong lòng lão vẫn cảm thấy trống trải không hiểu vì sao, lão lắc đầu lẩm bẩm…
Tin tức nhanh chóng được lan truyền, Diệp Thành đánh bại Vấn Kiếm lão tổ ở đỉnh núi Hoành Lan, đăng quang người đứng đầu Hoa Hạ, khiến toàn bộ tông môn Thượng cổ chấn động.
“Anh biết gì chưa? Trận chiến trên đỉnh núi Hoành Lan có kết quả rồi”.
“Chắc chắn là Vấn Kiếm lão tổ thắng. Vấn Kiếm lão tổ trăm trận trăm thắng, là biểu tượng chí tôn. Sau trận chiến này, Vấn Kiếm lão tổ cũng nên đóng cửa núi không ra tay nữa. Thánh Thiên Cung đã mất đi Thánh Tử, ba trăm năm sau Cổ Kiếm Môn sẽ đứng đầu…”
“Không, người thắng là Diệp Tiên sư”.
“Cái gì?”
“…”
Cuộc đối thoại tương tự như vậy diễn ra ở không biết bao nhiêu nơi.
Tin tức của trận chiến đỉnh cao này giống như sấm sét gió bão cuốn qua khắp Hoa Hạ. Các võ giả thuật sĩ vui mừng khôn xiết, bọn họ đã bị người tu chân của tông môn Thượng cổ cưỡi trên đầu quá lâu, bây giờ chính là lúc nở mày nở mặt.
Còn phía tông môn Thượng cổ, vô số người trợn tròn mắt không dám tin. Chuyện Vấn Kiếm lão tổ thất bại với bọn họ mà nói giống như một loại thường thức nào đó bị phá vỡ. Vấn Kiếm lão tổ là tồn tại bất bại! Điều này giống như mặt trời mọc hướng Đông, quả táo rơi xuống đất, đều là chân lý bất biến.
Nay chân lý tan vỡ, thần thoại sụp đổ là cú sốc với nhiều người.
Trong Cổ Kiếm Môn vô cùng yên tĩnh.
Hôm nay muôn vàn đệ tử bị sụp đổ chân lý, mặt mày như tro tàn. Thậm chí có người còn không chịu nổi, thẳng tay rút kiếm tự sát. Thái thượng trưởng lão trấn thủ Cổ Kiếm Môn cũng không thể làm gì được.
Thất đại huyền môn và Liệt Diệm Cốc lan truyền tin tức xôn xao. Các đệ tử bàn luận sôi nổi Diệp Thành rốt cuộc là ai, thậm chí có người thủ đoạn cao cường còn lấy được cảnh quay chiến đấu từ tiền tuyến. Tuy nhiên, những cảnh quay này đều vô cùng quý giá, được dùng pháp thuật đóng dấu, chỉ lưu truyền với một số ít người.
Tại quận Lâm Sơn.
Đám người Lâm Trí Xung toàn bộ ngây ra, không ngờ Diệp Thành lại mạnh đến mức tuyệt đối, đánh bại được cả Vấn Kiếm lão tổ như vậy. Chuyện này với bọn họ mà nói đúng là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nhưng bất kể mọi người có tranh luận thế nào cũng không thể thay đổi sự thật.
Từ hôm nay trở đi, vị trí đứng đầu tông môn Thượng cổ đã đổi chủ, tông môn Thượng cổ nghênh đón một thế cục mới. Một vị cao thủ vô địch quật khởi, có thể sánh ngang với thất đại huyền môn, thậm chí là vượt trên bọn họ. .
Kiếm Hiệp Hay Ngày hôm đó có không biết bao nhiêu tông môn nhỏ vừa, các gia chủ của thế gia liều mạng lao về phía Diệp Thành như thiêu thân lao vào lửa, muốn nói bằng được một câu với anh. Nhiều người trong bọn họ đã không tiếc khuynh gia bại sản, thậm chí hiến dâng cả tổ nghiệp cũng chỉ mong được ôm chân Diệp Thành.
“Đây là cải cách, một cuộc cải cách trước nay chưa từng có. Với thân phận địa vị của Diệp Thành hiện tại, anh ta chỉ cần vung một cánh tay lên là có thể khai tông lập phái, chen chân vào hàng ngũ tông phái lớn thứ tám đương thời. Hơn nữa, chẳng mấy chốc sẽ vượt qua Thánh Thiên Cung và Cổ Kiếm Môn, trở thành môn phái đứng đầu trong tông môn Thượng cổ”.
Có người nhìn thấu thế cục lên tiếng.
Nội bộ của tông môn Thượng cổ cũng không bền chắc, bọn họ bị thất đại huyền môn thống trị quá lâu, mọi người đều hi vọng một thế lực mới nổi dậy, có thể thay đổi thế cục trước mắt.
Nhưng Diệp Thành không muốn làm người tạo nên cuộc cải cách này. Đối với anh mà nói, đám sâu kiến này làm sao đủ tư cách để anh hao tổn tinh lực.
“Tránh ra!”
Diệp Thành hừ lạnh lùng, phất tay áo, một sức mạnh vô hình khổng lồ đẩy tất cả ra xa trăm trượng.
Lúc này, mọi người mới bị giội một gáo nước lạnh lên đầu, nhớ tới thân phận của người ở trước mắt, ngay tức khắc đứng chắp tay một cách cung kính và nể sợ. Đám người tách ra làm hai hàng, chừa một lối đi ở giữa.
Sau đó, giây trước Diệp Thành còn tràn đầy uy phong, giây sau đã bị Tần Hồng Sương kéo tai, vẻ lạnh lùng ngạo nghễ của anh lập tức biến thành cười gượng:
“Úi, mẹ nhẹ tay một chút, đau, đau mà…”
Người của Sương Diệp Lâu cười vang, những người khác cũng không nhịn được cười, không ngờ người đứng đầu kiêu ngạo lạnh lùng này còn có mặt như vậy.
Sau khi anh trấn an mẹ mình và các cô gái xong, Tiêu Nghĩa Tuyệt cũng tiến tới khom người hành lễ: “Chúc mừng cậu áp chế được Vấn Kiếm lão tổ, trở thành người đứng đầu, dương oai cho Hoa Hạ!”
Thời gian gần đây, tông môn Thượng cổ gây áp lực càng ngày càng lớn, Tiêu Nghĩa Tuyệt thật sự đã dốc hết tâm sức, ngày đêm lo nghĩ. Bây giờ Diệp Thành đã xuất hiện, dùng sức mạnh áp chế Vấn Kiếm lão tổ, người trụ cột của Hoa Hạ như lão ta cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dù lão ta tự xưng là Kiếm Thần, nhưng cũng không thể không thừa nhận mình chắc chắn không thắng được Vấn Kiếm lão tổ. Giờ đây Diệp Thành lại dễ dàng đánh bại kẻ địch mạnh không thể chống đỡ này, Tiêu Nghĩa Tuyệt cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, giống như gỡ bỏ được gánh nặng.
Trong vòng vây của mọi người ở Sương Diệp Lâu và phủ Tiêu, Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, ồn ào rời đi.
Nhiều người nhìn thấy cảnh này thì không khỏi âm thầm cười gượng.
Đây chính là địa vị của người đứng đầu tông môn Thượng cổ, một khi ngồi ở vị trí đó thì đâu cần quan tâm đến ánh mắt của những người khác?
“Xem ra, đám người ở giới thế tục Hoa Hạ sắp vùng lên rồi”.
Khô Văn phu nhân nhíu mày, những người khác cũng than ngắn thở dài, nói không nên lời.
Còn Lữ Vân Trường đã điều khiển bảo thuyền đuổi theo, miệng liên tục gọi: “Con rể đừng đi nhanh quá, còn đợi bố chúc mừng nữa chứ…”