Người đứng đầu thế hệ này của nhà họ Đường - Ngự Long là Kim Đan đỉnh phong, là thiên kiêu có tư cách tham gia đại hội sông Thương Lan.

“Ngự Long của nhà họ Đường đúng là danh bất hư truyền!”

Lữ Khinh Vũ ngửa đầu nhìn trời, quan sát người mang mái tóc màu bạc ngạo nghễ thiên hạ kia.

“Nhà họ Đường dùng phương pháp khống chế khí thành rồng, là tông môn thượng cổ có một không hai, thiên phú đã cực cao, nghe nói trên dưới nhà họ Đường đều nhất tề cảm thấy chỉ hắn mới có thể lên tới đỉnh cao Thiên Quân Nguyên Anh!”

Lữ Khinh Mộc nghiêm nghị tới cực điểm.

Đối với thiên tài như cô ta, Đường Ngự Phong chính là kẻ địch lớn, dù có liều mạng cũng muốn vượt qua.

Sau khi Đường Ngự Phong đến, hắn cũng không huênh hoang mà vẫn làm theo lễ tiết, chờ đợi Lữ lão tổ và các đại tu sĩ cùng thế hệ trước. Sau đó lại được Vương Hải Bằng đón vào trong tháp nghỉ ngơi, chờ trận đấu của mình.

....

Tới ngày cược.

Người của thành phố Thần Đan đều đổ ra đường, vô số tu sĩ bay trên không trung, che phủ cả bầu trời. Trong từng tòa tiên lâu vây quanh Tháp Đá, mỗi một chỗ đều tượng trưng cho một thế lực lớn lừng lẫy ở Hoa Hạ.

Đệ tử Thần Đan Môn càng thêm căng thẳng, rất nhiều người nhón chân chờ đợi.

Đến cuối cùng, khi Diệp Thành và Đan Vương xuất hiện, hiện trường bùng nổ.

“Đó là Đan Vương sao?”

“Từ đời ông tổ của tôi, người này đã là người đứng đầu giới đan đạo trong tông môn thượng cổ, không ngờ hôm nay tôi lại được nhìn thấy!”

“Đan Vương tất thắng, Đan Vương tất thắng!”

Vẻ ngoài của Đan Vương không quá nổi bật, khá là tầm thường. Hai bên tóc mai đã bạc, đan bào màu trắng đã giặt tới ố màu, là người đàn ông trung niên khoảng 40, trong mắt có sự tang thương của thời gian để lại, toàn thân tỏa ra khí chất nho nhã. Nếu không tiết lộ ra đây là Đan Vương thì chắc nhiều người còn tưởng đây là một học giả dạy học trong trường mà thôi.

Nhưng chính người đàn ông nho nhã này lại có thể đàn áp giới đan đạo của tông môn thượng cổ suốt mấy nghìn năm, hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu.

Đan Vương đã đến, Lữ Vân Trường, lão tổ nhà họ Phương, gia chủ nhà họ Hà.... đều đứng lên chào hỏi. Ngay cả Đường Ngự Phong cũng thay mặt gia chủ nhà họ Đường thăm hỏi Đan Vương.

Những cường giả không chỉ kính trọng thuật luyện đan của Đan Vương mà còn là sự tôn trọng đối với kẻ mạnh cùng thế hệ. Mà Diệp Thành tới cũng chỉ làm mấy người Đường Ngự Phong nhấc mắt, gật đầu một cái mà thôi.

“Diệp đan sư, Thần Đan Môn chúng tôi cũng không có thù hận gì với cậu nên hãy dừng tay, tôi có thể không so đo tính toán chuyện cũ, hơn nữa còn bằng lòng dâng tặng một cây tiên dược mấy chục nghìn năm làm lễ vật!”

Hai tay Đan Vương chắp sau lưng, lạnh nhạt nói.

Ông ta và Diệp Thành đứng trên đỉnh đang nằm trong mây của Tháp Đá, cách xa nhau trăm trượng, nhưng lại tạo cho Diệp Thành một cảm giác như Đan Vương là một người khổng lồ, cao hơn cả Tháp Đá cả khúc, giống như một cán cân.

“Chiến đấu trong đan đạo, người thắng sống, kẻ bại chết. Nếu tôi thua thì mặc cho số phận thôi!”

Diệp Thành cười nói.

“Tốt!”

Đan Vương gật đầu, nếu không lên tiếng, ông ta còn có chút tiếc tài nhưng nếu đối phương đã không biết sống chết như thế, đương nhiên ông ta cũng không nương tay.

Trận đấu này là cuộc chiến đan đạo chưa từng có từ mấy nghìn năm trước tới nay, cuối cùng cũng bắt đầu.

Mà câu đầu tiên Đan Vương nói ra lại khiến cả thành phố Thần Đan chấn động, ngay cả mấy người Đường Ngự Phong, Lữ Vân Trường lộ ra vẻ kích động. Ngay cả trưởng lão Thần Đan Môn đều kinh hãi nhảy dựng lên.

“Quy tắc trong trận cá cược lần này là luyện chế một viên... Chân Linh Tiên Đan!”

“Cái gì, phải luyện chế Chân Linh Tiên Đan á?”

Mọi người đều hít ngược một hơi.

Chân Linh Tiên Đan có công hiệu rất giản đơn là bổ sung nguyên khí, chữa trị vết thương, nâng cao tu vi giúp tu sĩ Nguyên Anh tăng trưởng công lực. Một viên có thể tạo ra một tu sĩ Kim Đan thượng phẩm. Dù Chân Linh Tiên Đan có cấp bậc thấp nhất trong tiên đan, cũng là đan dược dễ dàng luyện nhất nhưng nó vẫn là tiên đan, hiệu lực ở vào mức độ quý giá vượt hẳn linh đan thượng phẩm.

“Theo truyền thuyết, trừ tiên đan sư thì chỉ có vài tông sư hàng đầu mới có thể thỉnh thoảng thành công. Thanh La Tư Nguyên Đan mà Hà Cửu Hằng muốn luyện cũng chỉ là xấp xỉ tiên đan thôi. Chẳng lẽ Đan Vương đã thăng cấp tiên đan sư?”

Trên mặt Lữ Khinh Vũ hiện lên chút cảm xúc.

Trong giây lát, khắp nơi xôn xao.

Mấy người Đường Ngự Phong, Hà Cửu Hằng đều mang vẻ mặt căng thẳng. Ngay cả hai mắt Lữ Vân Trường, lão tổ nhà họ Phương cũng tỏa sáng, nguyên khí bùng lên quanh thân, từ đó có thể thấy được sự kích động trong lòng họ.

Còn về phần Hác Tư Văn và mấy đệ tử của Thần Đan Môn, họ kích động tới mức suýt nhảy dựng lên.

“Dù Đan Vương không phải tiên đan sư nhưng cũng không kém quá nhiều. Nếu ông ấy thật sự luyện chế ra được Chân Linh Tiên Đan, đánh bại đan sư Bích Hải thì sao?”

Trưởng lão Nộ Diễm rung động siết chặt hai tay, run rẩy nói.

Nhiều trưởng lão chung quanh đều dâng trào cảm xúc. Thần Đan Môn có một tiên đan sư thì giá trị danh tiếng sẽ tăng cao, có thể sánh vai với thất đại huyền môn.

Trên trời, trận đấu đã bắt đầu.

Chân Linh Tiên Đan rất dễ luyện, dược liệu cũng phổ biến nhưng điều quan trọng nhất là cần quả Chân Linh. Quả Chân Linh mọc ở nơi tâm Trái Đất sâu mấy chục nghìn trượng, thổ khí tràn đầy, bên trong tràn đầy nguyên khí tinh thuần.

Một quả Chân Linh tương đương một mạch khoáng linh thạch lớn, là một trong những nguyên liệu phụ trợ của nhiều loại tiên đan.

“Hai quả Chân Linh này thì mỗi người một quả. Ba ngày thời gian, không hạn chế phương pháp, không hạn chế pháp bảo, không hạn chế phạm vi. Ai luyện thành Chân Linh Tiên Đan trước thì sẽ thắng, được không?”

Đan Vương lấy ra hai quả màu vàng, bình tĩnh nói.

Quả Chân Linh lớn bằng trái bóng bầu dục, nhìn bề ngoài thì càng giống một viên thạch anh trong suốt màu vàng. Bên trong có mây mù bay lên, khí của địa mạch mang màu vàng của đất cuồn cuộn bốc lên. Mặc dù là một trái cây nhưng nó rất nặng. Nếu Diệp Thành không mạnh mẽ thì dù là người tu chân bình thường cũng chưa chắc có thể cầm được nó. Tu sĩ Ngưng Đan bình thường dễ dàng bị đè nát.

“Một lời đã định!”

Diệp Thành gật đầu.

Trận đấu bắt đầu.

Đan Vương không tìm chỗ khác mà trực tiếp tạo thành một đài cao trên đỉnh Tháp Đá. Ông ta lấy ra một lò đan khổng lồ cao trăm trượng, trên lò đan khắc vô số hình dáng của linh dược, chim bay cá lặn, nó phát ra gợn sóng đáng sợ, uy áp to lớn, không gian không chịu nổi, đây hiển nhiên là một tiên bảo.

“Bật địa hỏa!”

Đan Vương giậm chân.

Tháp Đá khổng lồ rung lắc dữ dội, sau đó một cột lửa cao ngất trời từ dưới tầng chót của tháp bùng lên, xuyên qua các tầng tháp, cuối cùng bùng ra ở đỉnh, biến thành một ngọn lửa đen vàng đan xen.

Ngọn lửa vừa xuất hiện, nhiệt độ của trăm dặm chung quanh đều dâng cao mãnh liệt, mọi người như được đưa tới gần mặt trời.

“Địa Phế Chân Hỏa, vì luyện đan, Đan Vương lại vận dụng Địa Phế Chân Hỏa nghìn năm sao?”, Lữ Khinh Vũ hét ra tiếng.

Lữ Khinh Mộc khẽ nhíu mày.

Địa Phế Chân Hỏa là thần hỏa dược sinh ra từ trong tâm Trái Đất sau vạn trượng, uy lực cực mạnh, dù là Chân Quân Xuất Khiếu, dính một chút thôi cũng bị đốt thành mây khói, rất thích hợp được dùng để luyện đan.

“Má ơi! Đây chính là lửa luyện đan Thiên Quân trong truyền thuyết. Đan Vương lấy nó ra thì xem ra thắng chắc rồi!”, Lữ Vân Trường cười.

Lão tổ của những nhà khác đều hâm mộ, ghen ghét nhìn sang.

Địa Phế Chân Hỏa có tác dụng rất cao, dùng nó luyện đan chế dược thì không chỉ có cấp bậc cao mà tỉ lệ đan thành công cũng tăng. Trong mấy nghìn năm qua, Thần Đan Môn có thể đứng vững không ngã, tông sư đan đạo xuất hiện qua từng thế hệ, Địa Phế Chân Hỏa này có công to.

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play