Bạch Vân Thường nhíu mày, cố gắng suy nghĩ, mà mấy người đứng xem chung quanh từng đọc “Đại thoại Tây Du” lại bật cười thành tiếng vì không nhịn nổi.
“Keng keng keng keng keng chính là không chỉ Cổ Kiếm Môn, dù là tổ sư thượng cổ của thất đại huyền môn giáng lâm thì tôi cũng chẳng coi ra gì. Nếu đã ngăn tôi lại thì một mạng đổi một mạng vậy!”
Nói xong, Diệp Thành vươn một tay, cách không tung ra một bàn tay bằng vàng như cánh tay trái của thần linh, chụp về phía Bạch Vân Thường.
“Cùng nhau ra tay đi!”
Hai ống tay áo của Bạch Vân Thường biến thành hai lưỡi dao màu bạc. Linh đao này được rèn từ hàn băng vạn năm, vô cùng sắc bén, hơn nữa còn ngưng tụ âm hàn khí, uy lực chỉ thua kém Minh Nguyệt Thiên Tâm Kiếm nhưng nó lại có thể tấn công từ xa như phi kiếm.
Hai tia sáng màu trắng bạc vờn quanh trong hư không như con Giao Long màu trắng không ngừng tung hoành trong không gian.
“Ầm...”
Những người khác trong tông môn thượng cổ cũng biết bây giờ đã là thời khắc sinh tự, không thể tiếp tục nương tay. Ai cũng phải liều mạng thôi!
Trên núi Thái Sơn có tổng cộng mấy chục người của tông môn thượng cổ nhưng trước đó đã bị Diệp Thành giết một nửa, chỉ còn lại hai, ba mươi người, trong đó tu sĩ Kim Đan có khoảng năm, sáu vị.
Họ đều dùng hết toàn lực, sức mạnh có thể không lớn sao?
“Vèo vèo!”
Trên trời, ánh sáng rực rỡ, muôn màu muôn vẻ.
Phi kiếm, linh châm, chùy vàng, ngọc phù, pháp thuật, thần thông... từng món linh bảo, bí thuật không ngừng đánh tới. Những đệ tử tông môn này là những nhân vật rất có tiếng trong tông môn nên hầu như ai cũng có một món linh bảo. Đặc biệt năm, sáu Kim Đan còn có cả linh bảo trung phẩm.
Dù sao họ cũng tới núi Thái Sơn để tranh giành tiên duyên nên đều là những đệ tử tinh nhuệ nhất trong các tông môn lớn. Tông môn có thứ gì tốt thì tất nhiên đều đưa cho họ.
Vô số pháp bảo tụ lại với nhau, vượt qua tất cả, sức mạnh khiến mọi người thuộc giới phàm trần phải biến sắc.
“A, thế này thì mạnh quá! Khác nào lễ hội pháo hoa đâu!”
Có người cắn lưỡi.
Những người trong tông môn thượng cổ này tung một đòn toàn lực cũng đủ để so với Kim Đan đỉnh phong. Mà nhiều người bắt tay nhau đồng loạt tấn công thì giống như một quả bom nguyên tử, rung trời chuyển đất, dù Chân Quân cũng không chống đỡ nổi. Nhất là hai thanh linh đao băng tinh của Bạch Vân Thường, lạnh như núi băng.
Nhiều người đến giờ mới hiểu ra.
Họ hiểu vì sao người trong tông môn thượng cổ lại coi thường võ đạo Hoa Hạ phàm trần như vậy. Đó là vị chỉ dựa vào những đệ tử này thì cũng đủ để đánh bại đa số cao thủ rồi, thế càng không cần phải nói Chân Quân trong các môn phái.
“Đèn cầy cũng dám so với trăng sáng à?”
Diệp Thành hừ nhẹ một tiếng, không chỉ bàn tay mà cả người anh bùng lên hào quang sáng chói. Bên trong từng tầng ánh sáng màu xanh có vô số ký hiệu màu vàng, bao bọc cả người Diệp Thành khiến anh như là vị thần được đúc bằng sắt.
Tuy cảnh giới tu vi của anh chưa khôi phục nhưng ba thần thể đã hồi phục tới đỉnh phong.
“Bùm!”
Anh cứ vậy, chỉ dựa vào cơ thể, nhảy vào trong đống pháp bảo, đạo thuật, chẳng màng chi cả, tay không đỡ linh bảo, trực tiếp quét ngang.
Một chưởng đẩy vạn địch.
“Bốp...”
Một thanh phi kiếm màu tím chém vào người Diệp Thành, phát ra tiếng kim loại va chạm như đang chém vào sắt thép. Ánh sáng màu vàng bên ngoài Diệp Thành tỏa sáng như một miếng thần kim bất diệt.
Diệp Thành đứng tại chỗ.
Từng món linh bảo đụng vào trên người Diệp Thành nhưng Diệp Thành lại chẳng hề gì, không tổn thương dù chỉ là sợi tóc. Dường như trong mắt anh, mỗi một đòn có thể bổ cả tòa nhà, sánh ngang với chiêu thức của cường giả Kim Đan, lại không hề có tác dụng.
“Leng keng!”
Diệp Thành giơ tay tóm lấy, chụp được một cái chùy vàng to như quả dưa hấu. Chùy vàng này được rèn bằng tinh cương, trên đó có vô số ký hiệu, lấp lánh tia điện, vô cùng nặng, khoảng chừng mấy nghìn cân. Một vị tu sĩ đỉnh phong dùng nó có thể đánh nát tảng đã bằng cái chậu.
Nhưng trong tay Diệp Thành thì nó lại như bột mù, bị anh dễ dàng xoa nắn, đè thành bánh mì.
“Phụt! Hạo Thiên Chùy của tôi!”
Trương Văn Hoa quay đầu, há mồm phun ra thiên hà, vượt qua bầu trời biến thành mười tia sáng trắng. Trên đó là cương khí mênh mông, đủ để chém nát sắt thép, dù là máy bay ném bom lọt vào trong đó thì cũng bị quấy nát.
Trường Phong Các đứng đầu tông môn thượng cổ, ngang hàng với chùa Long Tường, Thần Lôi Sơn, tất cả là nhờ Trường Phong Chân Khí này.
“Chân khí khá đặc biệt nhưng tiếc là chưa đủ cô đọng!”
Diệp Thành lạnh nhạt nói một tiếng, anh nhẹ nhàng thổi một cái là thổi tan chân khí Hỗn Nguyên mà Trương Văn Hoa đã tích tụ mấy chục năm, sau đó anh lấy tay vỗ vào đỉnh đầu Trương Văn Hoa.
“Tôi không cam tâm...”
Trương Văn Hoa bị đập tan cơ thể, thần hồn trong suốt nhảy ra, muốn chạy trốn như lại bị tia sáng sắc bén quanh thân Diệp Thành tiêu diệt.
Mà đây chỉ mới là bắt đầu!
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT