Diệp Thành cười lạnh nhạt. Anh tiện tay thả Trần Phong ra, kéo tay Tiết Bách Hợp nói: "Đi thôi".
Mặt Tiết Bách Hợp hơi đỏ lên, nhưng không hề phản kháng, cứ cúi đầu ngoan ngoãn đi theo anh ra ngoài. Những nhân viên nam trong phòng thấy nữ thần của công ty lại bị một thằng nhóc mới đến dắt đi thì nghiến răng nghiến lợi. Họ thầm nghĩ cho dù trưởng phòng Trần có đạt được mưu đồ xấu thì cũng đỡ hơn là thằng nhóc này được lợi!
Họ liền nhìn Trần Phong với ánh mắt hy vọng, mà Trần Phong ăn cục tức cũng vô cùng giận dữ. Gã nhìn hai người sắp đi ra khỏi cửa, chợt quát lên:
"Diệp Thành! Nếu hôm nay trước khi tan làm anh không mang được tiền hàng về thì hai người cuốn gói khỏi đây cho tôi!"
Người Tiết Bách Hợp run lên. Cô ta vô thức nhìn chỗ dựa duy nhất của mình bây giờ thì thấy khóe miệng anh khẽ nhếch lên, dường như hoàn toàn chẳng coi chuyện này ra gì.
Sau đó tất cả mọi người đều nghe thấy một từ rõ ràng dứt khoát:
"Được!"
Đi thẳng ra khỏi tòa nhà, Tiết Bách Hợp mới ngẩng đầu lên nhìn Diệp Thành nói: "Anh Diệp, vừa nãy anh lỗ mãng quá. Nghe nói công ty Hào Kiệt kia còn có liên quan đến xã hội đen đấy, rất huênh hoang ngang ngược. Hay là...để tôi tự đi đi".
Diệp Thành mỉm cười nói: "Không sao, bình thường tôi cũng huênh hoang ngang ngược quen rồi, không sợ họ đâu".
Tiết Bách Hợp vội nói: "Ôi trời ạ, anh không biết những việc trong đó đâu. Những người đó chắc chắc có quan hệ với Trần Phong, vừa nãy anh đã đắc tội gã rồi, chắc chắn gã sẽ gọi điện cho những người đó ra tay với anh!"
"Chuyện nhỏ mà thôi, những người đó cùng lên cũng không phải là đối thủ của tôi đâu". Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Lên xe đi".
"Lên xe?", Tiết Bách Hợp ngạc nhiên, thầm nghĩ một nhân viên đi làm thuê thì đâu ra xe chứ, nhưng sau đó cô ta đã trợn tròn cả mắt lên.
Rolls, Rolls-Royce Phantom?
Thấy vẻ mặt không thể tin nổi của cô ta, Diệp Thành nhướng này, lạnh nhạt nói: "Đây là xe của chú tôi, lên xe đi. Chú tôi cũng có chút tiếng nói ở Hải Thành này, họ không dám làm khó chúng ta đâu".
"Ồ, ồ...", lúc này Tiết Bách Hợp mới dám tin. Cô ta cẩn thận ngồi lên xe rồi nói: "Cảm ơn anh. Hôm nay nếu không có anh thì có lẽ tôi đã bị..."
Nói thật ra thì Tiết Bách Hợp cũng được coi là một cô gái xinh đẹp hiếm thấy. Nhưng kể từ khi sống lại đến giờ Diệp Thành đã gặp vô số gái đẹp, hoàn toàn không để tâm đến sắc đẹp của cô ta. Anh cầm lấy điện thoại của cô ta gọi vào máy mình rồi trả lại, nói:
"Không có gì. Sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì trực tiếp nói cho tôi là được".
Tiết Bách Hợp sững sờ, ngay sau đó xấu hổ đỏ mặt cúi đầu xuống. Hành động ngang ngược nhưng vô cùng dịu dàng của Diệp Thành giống y hệt như nhân vật trong cuốn tiểu thuyết chủ tịch ngang ngược bá đạo mà cô ta đang đọc gần đây.
"Chẳng, chẳng lẽ câu chuyện trong tiểu thuyết lại xảy ra với mình sao?"
Khuôn mặt thon gầy mềm mại của Tiết Bách Hợp đỏ bừng lên thấy rõ, ngón tay bất an xoắn xuýt lại, thi thoảng lại ngó trộm Diệp Thành rồi lại quay về ngay tức khắc, chỉ sợ bị đối phương phát hiện.
Tất nhiên Diệp Thành nhận ra ánh mắt của Tiết Bách Hợp, nhưng anh không để ý lắm. Kiếp trước anh là Tiên Đế cao quý, tiên ma yêu nữ gì mà chưa từng gặp, những cô gái thầm mến hay biểu lộ rõ ràng với anh có quá nhiều, chẳng lẽ anh còn phải quan tâm đến từng người một sao?
Anh chịu giúp Tiết Bách Hợp là vì nguyên liệu luyện chế đan dược mà thôi. Nếu không phải như vậy thì cô ta chẳng khác gì so với những người khác cả.
Rất nhanh sau đó hai người đã đến công ty Hào Kiệt. Nhìn hai người đàn ông to cao mặc vest đen đeo kính râm đen đứng trước cửa, người Tiết Bách Hợp hơi co lại.
Nhưng khi nhìn Diệp Thành đứng bên cạnh, cô ta liền thấy tràn đầy dũng khí, liền đi lên nói: "Tôi là Tiết Bách Hợp đến từ công ty Thái Á, hôm nay tôi đến là để bàn bạc với anh Thiên Tứ về chuyện tiền hàng".
Hai người đàn ông bày đã từng gặp Tiết Bách Hợp khá nhiều lần, liền phất tay với vẻ mất kiên nhẫn, quát tháo: "Cô phiền thế nhỉ! Cái gì mà Thái Á Thái Quan chứ, tôi không biết, anh Thiên Tứ không gặp những người không hẹn trước!"
Mặt Diệp Thành sầm xuống, đang định nói thì điện thoại trên tay người đàn ông đó reo lên. Anh ta nghe máy rồi đáp lại vài câu, sau đó cười xấu xa: "Được rồi, anh Thiên Tứ nói có thể gặp hai người, đi lên đi".
Nghe vậy, Tiết Bách Hợp lại thấy do dự. Cô ta lại nhìn Diệp Thành, anh nhìn cô với ánh mắt 'yên tâm đi' rồi đi vào tòa nhà.
Tất nhiên anh biết cái tên Thiên Tứ kia đã nhận được cuộc gọi của Trần Phong thế nên mới cho bọn họ gặp, có thể chắc chắn là tên này chắc chắn có ý xấu. Nhưng Diệp Thành là Tiên đế hẳn hoi, ngay cả những kẻ máu mặt như Thẩm Thiên Minh hay Đặng Nghị cũng phải cúi đầu trước anh, chẳng lẽ anh còn phải sợ mấy tên vô danh tiểu tốt này sao?
Không ngoài ý muốn, có mười mấy người đàn ông vạm vỡ đứng trong phòng giám đốc. Tên Thiên Tứ kia cũng cao lớn vạm vỡ, hắn ngồi trên ghế giám đốc cười lạnh, cảnh tượng này khiến Tiết Bách Hợp run bắn lên.
Nhưng ngay lúc này, cô ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay mình, liền hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu nói: "Anh Thiên Tứ, anh đã kéo dài không trả số tiền hàng mấy triệu tệ của công ty chúng tôi suốt hai tháng rồi, hôm nay anh hãy cho chúng tôi một câu trả lời, rốt cuộc anh có trả hay không?"
Thiên Tứ cười ha hả, hắn híp mắt tiến sát gần Tiết Bách Hợp rồi nói: "Tiền không thành vấn đề, chỉ cần cô Tiết đây ngủ cùng tôi một đêm, đừng nói là mấy triệu tệ cỏn con này, sau này mỗi tháng tôi đều sẽ đặt mấy triệu tệ tiền hàng chỗ cô".
Hắn vừa nói vừa giơ tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của đối phương. Tết Bách Hợp hoảng hốt vội lui sau vài bước, trầm giọng nói: "Anh Thiên Tứ, xin anh hãy tự trọng!'
"Tự trọng? Một con nhóc như cô thì giả vờ trong sáng cái gì hả?"
Nói rồi, Thiên Tứ vồ tới chỗ Tiết Bách Hợp như một con sói độc ác...sau đó hắn bị Diệp Thành tát bay.
"Khụ...phụt!"
Dù sao cũng là kẻ lăn lộn trong giới xã hội đen, Thiên Tứ một ra một ngụm đờm có máu rồi cười gằn nói: "Thằng nhóc này được đấy, quả nhiên giống như lời Trần Phong nói, cũng có chút bản lĩnh đấy. Nhưng mày nghĩ rằng tao không có chuẩn bị gì sao? Lúc mày xuất hiện ở công ty này là tao đã liên lạc với đại ca của tao rồi".
"Thằng nhóc này, đại ca tao là người bên cạnh Hồng Ngũ gia, đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc gió tanh mưa máu rồi. Trước mặt anh ấy, mày không đáng một xu!"
"A!"
Thiên Tứ còn vừa mới đắc ý dào dạt giờ chợt kêu gào thảm thiết. Hóa ra Diệp Thành đã xuất hiện ngay đằng sau hắn, giẫm bẹp hắn xuống đất, lạnh nhạt nói:
"Trước mặt tôi, Hồng Ngũ gia cũng chỉ là một con chó mà thôi, tôi đợi lão ta đến".
Thiên Tứ bị Diệp Thành giẫm lên đầu nhưng vẫn nói với giọng độc địa: "Mày có ngon thì đợi đại ca tao đến rồi hẵng nói chuyện tiếp!"
......
Năm phút sau, Mặt Sẹo đá bay cửa phòng giám đốc, sau đó đồng tử gã co rụt lại, có mười mấy tên đàn ông cao to đang nằm la liệt trước cửa. Bình thường họ đều được gã ta huấn luyện, cho dù bị trúng đạn vẫn có thể tiếp tục hoạt động, nhưng lúc này họ chỉ có thể nằm trên mặt đất rên rỉ, trông có vẻ vừa đáng thương vừa yếu đuối.
Gã ta hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy ngay tên đàn em Thiên Tứ của mình bị giẫm dưới chân, liền tức giận quát lớn: "Thằng nhóc này mày được lắm, ngay cả người của Mặt Sẹo này mà mày cũng dám bắt nạt à, lập tức lấy cái chân chó của mày ra, nếu không..."
"Nếu không thì sao?"
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Mặt Sẹo với khí thế hùng hổ lập tức lảo đảo, gã ta ngẩng đầu với nét mặt hoảng sợ:
"Anh, anh Diệp?"
- ------------------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT