Nghe âm thanh, biệt phủ nhà họ Tiêu đang ồn ào náo nhiệt bỗng chốc yên tĩnh lại.
“Diệp Thành đến rồi sao?’
“Hắn ta thật sự dám tới à?”
“Người bên nhà họ Tiêu sẽ đối phó thế nào?”
Trong đầu mọi người đồng loạt hiện lên những ý nghĩ này.
Mà người kích động nhất trong đó chính là Liễu Băng Dao, cô ta sung sướng khóc nấc, giơ tay xốc khăn voan cô dâu lên, thuận tay vứt xuống đất rồi la lớn: “Diệp Thành, tôi ở trong đây, mau cứu tôi!”
Nghe vậy, mọi người giật mình. Xem ra lời đồn là thật, cô chủ nhà họ Liễu này thật sự là vợ chưa cưới của Diệp Thành, là do Tiêu Dao cố tình phá hoại tình cảm của người ta.
“Ha ha ha!”
Lục Tinh Hà ngồi giữa sảnh bưng ly rượu cười khẽ: “Không ngờ nhà họ Tiêu nổi danh nhất Yên Kinh lại làm ra việc bỉ ổi cướp người yêu của người khác”.
Mọi người nghe thấy, trong lòng trầm xuống, nghe nói Tinh Tà kiếm phổ trong tay Lục Tinh Hà chính là Diệp Thành tặng nên anh ta mới biết ơn và kính trọng Diệp Thành như thế, xem ra việc này cũng là thật.
Như vậy, đám đông lại nghĩ tới một vấn đề: “Ngay cả thứ thần kỳ như Tinh Tà kiếm phổ mà Diệp Thành còn có thể tặng người thì cậu ta mạnh cỡ nào chứ?”
Lúc này, mặt Tiêu Dao tối đen, thấy dáng vẻ Liễu Băng Dao một lòng chỉ hướng về Diệp Thành, anh ta không nhịn được mà nổi nóng. Nhưng khi Tiêu Dao chưa kịp nói chuyện, Tiêu Phúc đã lạnh mặt đứng lên, trầm giọng nói: “Các vị, chúng ta cùng nhau tiến lên nghênh đón Diệp Võ Thần đi!”
Mọi người nghe thế thì hít ngược một hơi, tuy họ ngầm thừa nhận là chỉ có Thần Cảnh mới đánh bại Thần Cảnh nhưng vẫn có nhiều người không tin một thanh niên mới khoảng hai mươi ba tuổi có thể trở thành Võ Thần.
Nhưng giờ người nhà họ Tiêu đã nói vậy, chuyện đó còn có thể là giả sao? Ngay lập tức, nhiều người đồng thời đứng lên, nhìn ra ngoài phía xa, muốn xem thử Diệp Võ Thần trong lời đồn có trẻ tuổi như thế không.
Mà Tần Thư Hoàn ngồi trong sân không nhịn được mà cười lạnh, nốc hết một ly rượu: “Quả nhiên là đến!”
Nhưng chuyện xảy ra sau đó đều khiến mọi người điếng người…
Ầm ầm…
Trong sảnh biệt phủ nhà họ Tiêu bỗng vang lên tiếng nổ vang, mọi người hoảng hốt tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn thì thấy một thứ như khúc vải gấm màu đỏ bay từ trong sảnh ra, rơi ở cửa biệt phủ nhà họ Tiêu.
Cao thủ của một phủ, hai các, ba môn, bốn phải đều thi triển công phu khinh công, đứng ở hai bên của tấm thảm đỏ, cung kính đứng vô cùng trang nghiêm. Phần lớn họ đều là Võ Thánh, yếu nhất cũng là đại sư võ đạo đỉnh phong.
Mà ở cuối thảm đỏ, lão quản gia nhà họ Tiêu – Tiêu Phúc dẫn Thương Long Thất Kiếm cung kính đứng đó, nghênh đón Diệp Thành tới.
“Gấm đỏ trải đường, Tông sư mở đường, Võ Thánh nghênh đón, đây là nghi thức cổ để đón tiếp Thần Cảnh!”, nhiều người có kiến thức sâu rộng không nhịn được mà hít sâu một hơi.
Lúc này, dù chưa thấy Diệp Thành nhưng họ cũng biết chàng trai mặc đồ đen này chính là Diệp Võ Thần trong lời đồn.
“Đường đường Võ Thần thì nên có oai phong này, như vậy mới thể hiện vinh quang trên đỉnh cao võ đạo”, có võ sĩ thế hệ trước kích động không ngừng, lâu lắm rồi họ mới nhìn thấy nghi lễ bậc này.
“Nhớ tới năm đó, khi Tinh Tà lão nhân là Huyền Tiên ra ngoài, phô trương càng lớn, thậm chí Minh Thái Tổ - Chu Nguyên Chương bước ra đón chào, đây mới là việc quan trọng”, tên còn lại cảm thán.
Đáng tiếc, hiện giờ, trong Hoa Hạ, thậm chí là trên Địa Cầu, không còn xuất hiện Huyền Tiên nữa.
Còn Lục Tinh Hà lại cười lớn: “Những thiên chi kiêu tử ngồi đây đều phải cúi đầu. Đúng là sung sướng, đúng là hả dạ!”
Anh ta hào khí vạn phần mà nốc sạch ly rượu, hoàn toàn không màng ánh mắt quỷ dị của những người khác: “Đại trượng phu thì nên như thế!”
Dưới cái nhìn soi mói của những võ sĩ tại đó, Diệp Thành vẫn mang ánh mắt điềm tĩnh, chân bước lên thảm đỏ, mỗi khi anh đi qua năm mét thì lại có một cao thủ Võ Thánh cúi đầu chào:
“Diệt Tình Sư Thái phái Nga Mi xin ra mắt Diệp Võ Thần!”
“Thanh Trúc Tử phái Tiêu Dao xin bái kiến Diệp Võ Thần!”
“Trường Hư Đạo Nhân phái Võ Đang ra mắt Diệp Võ Thần!”
“Viên Chân phái Thiếu Lâm xin ra mắt Diệp Võ Thần!”
“Vương Phục Hổ của Long Hổ Môn xin bái kiến Diệp Võ Thần!”
“Nhậm Ly Phong của Tuyệt Đao Môn xin ra mắt Diệp Võ Thần!”
“Thiên Tinh Tử thuộc Dật Tiên Các ra mắt Diệp Võ Thần!”
“…”
Mọi người trơ mắt đứng nhìn một đám chưởng môn của các môn phái cúi đầu khom lưng, kính cẩn làm lễ như thể thiếu niên hai mươi ba trước mắt là bề trên nhà mình vậy, ai cũng trợn tròn cả mắt.
Nhiều người kích động đến nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận người đi trên thảm đỏ, được mọi người quỳ bái là mình. Dù là Tần Thư Hoàn – người vạch ra kế hoạch này cũng không ngờ Diệp Thành xuất hiện lại tạo thành cảnh tượng như thế, trong lòng không khỏi ghen ghét.
Nhưng cậu ta cười lạnh một tiếng, trong lòng tàn độc nghĩ: “Diệp Thành, anh cứ kiêu ngạo cho đã đi, cũng chỉ được lúc này mà thôi!”
Chân Diệp Thành bước lên thảm, anh như không nghe thấy tiếng chào của mấy nhân vật lớn hai bên mà đôi mắt chỉ chăm chú vào Liễu Băng Dao.
Khi nhìn thấy anh, giọt nước mắt vui sướng rơi đầy mặt Liễu Băng Dao, thậm chí cô ta còn đứng không vững mà quỳ rạp xuống đất khiến Tiêu Dao ở cạnh tức tới nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể không thể xông lên liều mạng với anh.
Tiêu Phúc thấy thế thì trong lòng trầm xuống, sợ cậu chủ sẽ làm ra việc hồ đồ nên vội khom người nói: “Diệp Võ Thần, mời ngồi!”
Lão chỉ vào một ghế trống, đó là vị trí chủ tọa giữ lại cho Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Mọi người thấy thế đều hoảng sợ nhưng Diệp Thành vẫn thản nhiên. Là Võ Thần, thân phận anh cao đủ để áp đảo toàn bộ. Lúc này, trừ phi tiêu Nghĩa Tuyệt xuất quan, hoặc là Tinh Tà lão nhân sống lại, nếu không thì không kẻ nào dám ngồi cao hơn ghế của Diệp Thành.
Vì vậy, Diệp Thành cũng chẳng cần nể nang nhường nhịn ai, anh thản nhiên kéo Liễu Băng Dao ngồi ở vị trí trung tâm.
Mắt Tiêu Dao gần như trừng tới mức chảy máu nhưng nhìn tràng cảnh mà mọi người tạo ra, chính anh ta cũng phải thừa nhận bản thân không phải là đối thủ của đối phương.
Mà sau khi Diệp Thành ngồi xuống, nhìn mấy chưởng môn, phương trượng chung quanh, anh phát hiện tuy họ làm ra vẻ là tiến lên nghênh đón nhưng trên thực tế, sự kính trọng chỉ bày ra trên mặt, trong mắt chẳng hề có chút cung kính nào mà ngược lại, địch ý cực thâm, anh biết chuyện này chưa xong, nó chỉ mới bắt đầu thôi.
“Vừa hay, tôi cũng có nhiều việc muốn từ từ tính sổ với các người!”
Diệp Thành cười khẽ, đường đường là Tiên Đế từng độ kiếp, anh chưa từng nhân từ nương tay bao giờ?
…
Từng loại hoa cỏ kỳ lạ màu sắc rực rỡ phấp phới trong gió, phát triển tươi tốt giúp biệt phủ nhà họ Tiêu như tiên cảnh vậy. Trong biệt phủ nhà họ Tiêu, các cao thủ, tinh anh của các phái đang ngồi tham dự, nâng ly chè chén, không khí hòa thuận vui sướng.
Nhưng lúc này, cảnh tượng có chút xấu hổ lúng túng.
Rất nhiều võ sĩ vừa uống rượu, mắt vừa nhìn chằm chằm thanh niên mặc đồ đen ngồi ở chủ vị, được mọi người vây quanh ở chính giữa.
Mọi người đều không ngờ được kẻ ác hoành hành ngang ngược, chạy tới cướp dâu trong lời đồn lại được coi như khách quý thế này?
Diệp Thành thản nhiên điềm tĩnh, không sợ đối phương đầu độc mình, anh nâng ly rượu lên uống cạn, rồi lấy một bình ngọc từ trong ngực ra nói: “Đây là Thái Ất Thanh Trữ Đan vừa ra lò, có thể cứu người chết, tái sinh được xương lẫn thịt, hai mươi viên này coi như là quà mừng!”
Người chung quanh nghe thế thì sửng sốt, có người còn tò mò không biết đan dược có thật sự thần kỳ như Diệp Thành nó hay không, càng nhiều người cảm thấy khó hiểu là rõ ràng Diệp Thành tới cướp dâu mà sao anh còn mang theo quà mừng.
Mọi người trong biệt phủ nhà họ Tiêu cũng khó hiểu, cuối cùng Tiêu Phúc cũng tiến lên làm lễ: “Diệp Võ Thần, vì không công nên không dám nhận lễ, biệt phủ nhà họ Tiêu không có quan hệ gì với cậu, vì sao cậu lại tặng tiên dược chữa thương trân quý như vậy?”
Lão gằn mạnh mấy chữ “không có quan hệ gì”, hiển nhiên là lão đang ngầm chỉ trích Diệp Thành tự dưng làm khó dễ tới cướp dâu nhưng Diệp Thành hoàn toàn không để ý tới chuyện này. Anh ngẩng đầu lên, mỉm cười khẽ: “Không có gì, nhận trước đi, dù sao cũng dùng ngay thôi ấy mà!”
Lời này vừa được nói ra, sắc mặt mọi người hoàn toàn thay đổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT