Tiêu Dao khinh thường điên cuồng nói: “Tôi không quan tâm anh là ai? Thứ mà cậu chủ Tiêu tôi đây xem trọng, thì không có chuyện không có được, cho dù anh là ai, trong mắt nhà họ Tiêu cũng không đáng một xu!”

Những người khác nghe thấy điều này đều không khỏi choáng ngợp trước sự độc đoán của Tiêu Dao, các cô gái đều không nhịn được mà tim đập thình thịch, dường như là yêu rồ

Tiêu Phúc đi theo Tiêu Dao tới đây thấy cảnh này, âm thầm thở dài, thầm nghĩ cậu chủ vẫn còn tuổi trẻ kiêu ngạo, đợi đến sau hôn lễ, nhất định phải để cho cậu chủ tu tâm dưỡng tính, chuyên tâm luyện kiếm, để rồi một ngày vươn đỉnh cao của thế giới giống như gia chủ đã làm.

Sau khi báo gia thế, Tiêu Dao theo thói quen nhìn xung quanh, nhìn thấy mọi người hâm mộ lẫn ghen tỵ đan xem, còn có cả vẻ mặt ngưỡng mộ, trong lòng vô hưởng thụ.

Chỉ là anh ta quay đầu nhìn lại, lại nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của Diệp Thành, vô cùng khó chịu trong lòng, quát lớn: "Tên nhóc, tôi đã nói với anh nhiều như thế, rốt cuộc ngươi có nghe rõ không đấy?"

Diệp Trần nhún nhún vai, khinh thường nói: "Nghe rõ, anh không phải là con trai của Tiêu Nghĩa Tuyệt sao. Anh có biết là cho dù cha anh hôm nay ở đây, cũng không dám dùng thái độ này nói chuyện với tôi."

“Ha ha ha ha ha!”

Mọi người đồng loạt phát ra một trận cười điên cuồng, trong lòng nói người này sợ rằng chính là một tên điên, Tiêu Nghĩa Tuyệt là người nào? Là người đầu tiên của giới võ đạo Hoa Hạ, thân phận địa vị tôn quý như thế nào, có thể nói cũng bởi vì có lão ta ở đây, nhà họ Tiêu mới có thể làm gia tộc lớn hàng đầu của Yên Kinh.

Tiêu Dao nghe được lời này cũng không tức giận, mà đơn giản coi lời đối phương là một trò đùa, hai tay anh ta ôm ngực, khóe miệng nhếch lên một tia cười đểu, hứng thú nói: "Ồ? Lợi hại như vậy, báo danh hiệu đến cho cậu chủ đây biết một chút nào?"

Nói đến đây, anh ta kiêu ngạo tiến tới nói: "Nhìn dáng vẻ của anh cũng giống như người luyện võ, chỉ là trước mặt tôi giống như múa rìu qua mắt thợ mà thôi, tôi chính là Võ Thánh trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Hoa Hạ, một trong Thương long Thất Kiếm!”

Nói xong lời này, anh ta thấy Diệp Thành vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí không nhịn được ngáp một cái, dưới cơn giận dữ tột cùng, Tiêu Dao đã nói ra những điều cấm kỵ mà anh ta tuyệt đối không bao giờ nên nói ra…

Chỉ thấy anh ta nhìn về phía Diệp Thành nói: “Thấy anh không ngần ngại đến Yên Kinh để tranh đấu cho cuộc hôn nhân này, xem ra anh cũng rất thích Liễu Băng Dao đấy”.

Nói xong nhìn Diệp Thành cười xấu xa: “Nói thật với anh, tôi đây hoàn toàn khinh thường loại phụ nữ thấp hèn như cô ta, chỉ là lấy thân thể trinh tiết của cô ta có việc cần dùng mà thôi!”

“Nếu là người quen, có lẽ chỉ cần đợi cậu đây chơi chán cô ta có thể đem tặng lại cho anh, chỉ là lúc này anh cũng chẳng khác gì kẻ ăn mày được người khác bố thí cho đâu!”

“Ha ha ha ha ha!” Mọi người nghe xong đều cười thành tiếng, hiển nhiên việc cưới xong rồi vứt bỏ đối với bọn họ đều là việc rất bình thường, người đặc biệt tổ chức đám cưới gống như cậu chủ Tiêu chỉ là số ít mà thôi.

Một đám người không kiêng nể gì cười to, tiếng cười tựa như muốn châm chọc và bài xích Diệp Thành, trong đó đặc biệt lớn chính là tiếng cười của Từ Đạc, khiến cho đám người xung quanh lộ ra vẻ chán ghét.

Tiêu Phúc ở bên cạnh thấy thế, thở dài lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Cậu chủ làm như thế thật sự quá đáng, lần này sau khi trở về, nhất định phải dạy bảo một phen mới được, nhìn dáng vẻ tên nhóc kia, chỉ sợ là nhục nhã chuẩn bị ra tay, ôi, đáng tiếc hôm nay có lão ở chỗ này, sẽ không để cho cậu làm tổn thương đến cậu chủ."

Nhưng trong lúc cười, bọn họ đột nhiên cảm thấy tình hình không đúng, cụ thể không biết chỗ nào, chỉ là theo bản năng cảm thấy nếu cười một lần nữa sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Bởi vì sau khi Tiêu Dao nói ra những lời này, không khí trong đại sảnh đột nhiên thay đổi, một luồng sát khí lạnh thấu xương từ trên người Diệp Trần tràn ra ngoài.

Thấy tình huống này, Tiêu Dao lại không kinh hãi mà cười ha ha nói: "Tốt đấy, tôi còn tưởng anh là người gỗ cũng chỉ có gương mặt lạnh băng kia, thì ra cũng có cảm xúc, có phải bị cậu chủ đây nói trúng tim đen mà thẹn quá hóa giận hay không?"

"Cứ việc qua đây, tôi sẽ dùng hành động thực tế nói với anh, khoảng cách giữa chúng ta lớn đến như thế nào."

Diệp Trần chậm rãi xoay người lại, trên mặt mang theo sự lạnh lùng, mở miệng nói: "Tôi vốn không định làm gì anh, nhưng nếu chính anh tự mình tìm đến cái chết. Thì tôi liền thành toàn cho anh vậy!"

Nghe được câu này, thân thể Tiêu Phúc ở bên cạnh run lên, lộ ra vẻ kinh hãi không thể tin được.

Bởi vì khi nói xong câu này, khí thế của Diệp Thành đã hoàn toàn thay đổi!

Tiêu Phúc chưa bao giờ nhìn thấy một người có khí thế đáng sợ đến như thế, giống như một vị thần tiên ở thời đại xa xưa vác một ngọn núi lớn ném xuống vậy.

Già trẻ lớn bé trong đại sảnh này hoàn toàn không biết võ công, mà bản lĩnh của Tiêu Dao căn bản không đạt tới được trình độ này, cho nên chỉ cảm thấy không khí có chút trầm trọng mà thôi, nhưng trong mắt Tiêu Phúc, người thiếu niên im lặng này không khác gì một con quái thú của thời kì xa xưa.

Ngay cả khoảnh khắc ông lão Tiêu bước vào Thần Cảnh, Tiêu Phúc cũng không cảm thấy được khí thế đáng sợ đến như thế, việc này làm lão làm sao có thể không sợ cơ chứ?

“Đợi đã!”

Lão giật mình nhảy ra phía trước Tiêu Dao, đứng lên trước mặt cậu chủ kinh sợ nói: “Vị… tiền bối này, xin hỏi quý tính đại danh của anh?”

“Bác Phúc?”

Nhìn thấy hành động của bác Phúc, Tiêu Dao vô cùng khó hiểu, tò mòi hỏi: “Sao bác lại khách khí với tên nhóc này thế”.

“Im miệng!”Tiêu Phúc lập tức quay đầu lại quát Tiêu Dao, vào khoảnh khắc sống chết này, lão cũng không quan tâm được nhiều như thế, lập tức nói: “Còn không mau xin lỗi vị tiền bối này!”

“Xin lỗi? Cháu… xin lỗi anh ta?”

Tiêu Dao khinh thường cười lạnh nói: “Dựa vào cái gì?”

Vẻ mặt Diệp Thành vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Chỉ dựa vào việc tôi là người mà nhà họ Tiêu các người không trêu trọc nổi”.

Tiêu Dao ngoáy lỗ tai nói: “Ha, khẩu khí lớn thật, anh báo tên cho tôi nghe xem là thần thánh phương nào, tôi không tin là cả Hoa Hạ này có người mà nhà họ Tiêu chúng tôi không dám trêu trọc?”

“Diệp Thành”.

“Dừng, cái tên đen đủi gì thế, chưa bao giờ nghe qua… Anh nói cái gì? Diệp Thành?”

Tiêu Dao luc đầu không có phản ứng, khi nhận ra ý nghĩa của hai chữ này, lập tức hít sâu một hơi: “Chính là Diệp Thành giết chết Ito Musashi sao?”

Diệp Thành lạnh lùng nói: “Sáng nay tôi có nhờ Miêu Trung Nhân mang tin nhắn đến nhà họ Tiêu, nói ba ngày sau sẽ đến thăm phủ uống ly rượu mừng, chắc ông ta không nói gì cho anh biết nhỉ”.

Sự việc này Miêu Trung Nhân đương nhiên có báo về nhà họ Tiêu rồi, nhưng chỉ có duy nhất Tiêu Dao là ông ta không báo lại, muốn cậu chủ an tâm chuẩn bị hôn lễ, ông ta chỉ nói việc này cho sáu người còn lại của Thương Long Thất kiếm để lập kế hoạch chuân bị đại trận tuyệt sát.

Kết quả lại không ngờ tới, Tiêu Dao đã gặp Diệp Thành trước rồi!

Tiêu Dao thực sự không hề biết việc đó, nhưng điều đàng tiếc là anh ta lại không hề quen biết Diệp Thành, mới dẫn đến tình cảnh trớ trêu như hôm nay.

Nhận ra thân phận của đối phương, mồ hôi lạnh trên người anh ta không ngừng chảy xuống…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play