"Mật mũi trông cũng bình thường mà, nhưng bạn gái của anh ta đẹp thật đấy, rất có khí chất, trông tuyệt vời hơn mấy cô bạn gái của chúng ta nhiều".
"Nhỏ giọng thôi, nghe nói lai lịch của anh họ rất đáng gờm, ngay cả ông cụ cũng rất tán thưởng, thân phận hơn xa chúng ta đấy".
Những đám con cháu đời thứ ba thuộc dòng thứ hoặc tuổi còn nhỏ đang bàn tán sôi nổi. Hai chữ Diệp Thành khá xa lạ đối với đám con cháu này, trước đây họ chưa từng gặp, càng không biết về bản lĩnh của anh. Mà những người thực sự biết về thân phận của Diệp Thành thì chỉ có những bậc cha chú của nhà họ Tần và cả Tần Thư Hoàn là con cháu dòng chính đối tượng trọng điểm.
Ngồi ở hàng ghế đầu có mấy thanh niên tuổi tác lớn hơn.
Họ xuất sắc hơn người, hoàn toàn cách biệt với những người xung quanh. Họ chính là những tinh anh kiệt xuất của đời thứ ba nhà họ Tần, người đứng đầu chính là Tần Thư Hoàn.
"Đó chính là Diệp Thành?", một thanh niên trong đó nói, ánh mắt lóe lên sự khinh miệt: "Cũng chỉ có như vậy thôi".
Anh ta là con một họ hàng xa của nhà họ Tần, tên là Tần Thư Kiện, nhưng bình thường chơi thân với Tần Thư Hoàn nên luôn đi theo Tần Thư Hoàn, thân phận hiển nhiên là cao hơn những con cháu khác.
"Ha ha, Diệp Thành à, cũng có uy lắm chứ. Vừa nãy ở dưới chân núi Hồng Phong thì đã xử lý Dương An của nhà họ Dương rồi, sau khi lên đây còn không thèm gọi một tiếng ông ngoại. Hơn nữa còn nói cái gì mà bác hai không xứng làm cậu của anh ta, hoàn toàn không coi nhà họ Tần chúng ta ra gì".
Một cô gái trang điểm đậm cầm túi xách hàng hiệu bực bội nói. Cô ta là con gái của Tần Tuyết Dung - Tần Thư Kỳ, hiển nhiên là bố cô ta chính là kẻ đến ở rể.
Cô ta nói hai câu, tức đến nỗi đỏ cả mắt: "Hơn nữa anh ta còn dám ra tay trước mặt ông, suýt nữa đã giết mẹ em rồi... Hừ! Em tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta đâu!"
Cô ta nói rồi nhìn Tần Thư Hoàn ngồi ở vị trí đầu tiên, làm nũng: "Anh họ, anh phải đòi lại công bằng cho em đi, mau đuổi tên Diệp Thành đó đi mà".
Tần Thư Kiện cũng nhìn qua, vỗ ngực nói: "Anh họ, chỉ cần anh nói một câu là em sẽ cho người đánh anh ta một trận rồi ném xuống núi ngay!"
Đối với họ, là con trai của Tần Chí Cường nên Tần Thư Hoàn có thể nói là cậu chủ có quyền lực mạnh mẽ ở Yên Kinh, nhất là khi so sánh với nhà họ Liễu và nhà họ Từ thì càng là nhân tài kiệt xuất trong đời thứ ba của các gia tộc lớn.
Mà Tần Thư Hoàn thì đang nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt mình, đôi mắt tràn đầy oán hận. Cậu ta hoàn toàn không nghe lọt lời của đám em họ xung quanh mình.
"Diệp Thành, Diệp Thành..."
Cậu ta lặp đi lặp lại cái tên này trong đầu rồi nói với mình rằng, chính người này đã cướp đi tất cả mọi thứ của cậu ta!
Vừa nghĩ đến nhà họ Tần vốn thuộc về mình giờ lại sắp bị một đứa con hoang cướp đi, sắc mặt Tần Thư Hoàn không khỏi trở nên độc ác. Cậu ta nắm chặt cái ly tới nỗi trên đó xuất hiện mấy vết nứt.
Tần Thư Kiện và Tần Thư Kỳ đều sợ tới nỗi nhảy dựng lên: "Anh, anh họ?"
Tần Thư Hoàn ngẩng đầu lên nhìn đám con cháu nhà họ Tần đang hoảng sợ kia, chợt nhận ra mình đã làm họ sợ, liền hít sâu một hơi rồi phất tay, nói: "Anh không sao".
"Không được, tuyệt đối không được để những người này biết mình không còn là người thừa kế của nhà họ Tần nữa, tuyệt đối không được!"
Tần Thư Hoàn cố đè nén lửa giận trong lòng, nói: "Mọi người đừng có cư xử lỗ mãng, tên Diệp Thành quả thật có chút bản lĩnh. Anh ta tay trắng lập nghiệp, hợp nhất ba tỉnh Hoa Đông, tạo ra Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông, tài sản bạc tỷ".
Nghe vậy, đám con cháu nhà họ Tần đều cảm thán không thôi. Họ có danh nghĩa là con cháu nhà họ Tấn nhưng phí sinh hoạt cả năm cũng chỉ có mấy triệu tệ, so với anh họ có tài sản chục tỷ thì quả thật là khác biệt giữa trời với đất.
Có vài cô gái mắt đã sáng lấp lánh:
"Trời ạ, hóa ra anh họ của chúng ta giỏi thế".
"Tài sản mấy chục tỷ đấy, thảo nào ông nội lại coi trọng anh ấy thế".
"Hì hì, em phải tạo quan hệ tốt với anh ấy mới được, đến lúc đó sẽ nương nhờ vào anh ấy".
"...."
Đám con cháu của nhà họ Tần dù sao cũng cách quá xa so với thế giới tăm tối ngoài kia, chỉ một danh hiệu chủ tịch Hiệp hội thương maii liên hiệp Hoa Đông thôi mà đã khiến họ cảm thán không thôi. Nếu biết được thân phận thực sự của Diệp Thành thì chắc họ sẽ hưng phấn tới nỗi ngất đi mất.
Tần Thư Hoàn thấy cảnh này thì tức điên lên. Cậu ta nắm chặt nắm đấm, mắt toàn tơ máu: "Diệp Thành, tôi mà không xử lý anh thì tôi sẽ theo họ anh luôn!"
Lúc này Tần Chí Cường vô cùng tức giận ra khỏi cửa rồi gọi đám Tần Thư Hoàn để họ đi vào.
Vừa đi vào thì mấy người Tần Thư Hoàn đã thấy không đúng, Diệp Thành và Aokawa Sayuri đang đứng trước cửa sổ, trong một góc sâu quay lưng lại với họ, đang nhìn xuống phong cảnh ở dưới núi, hoàn toàn không quan tâm tới họ. Mà Tần Hồng Sương thì đứng ngồi không yên, vẻ mặt những người đời thứ hai của nhà họ Tần cũng bất mãn, đặc biệt là Tần Chí Cường mặt tái xanh, đang vô cùng bực bội.
"Thư Dao, tối nay cháu sắp xếp để Tiểu Thành và cô người hầu nghỉ trong phòng cho khách của biệt thự đi", chỉ có Tần Tư Long là sắc mặt vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt dặn dò.
"Vâng thưa ông nội!", Tần Thư Dao cung kính đáp.
Bữa tiệc của nhà họ Tần diễn ra trong không khí hết sức bối rối, không một ai nói gì trên bàn ăn. Đám con cháu dòng thứ bên ngoài khu nhà nhỏ cũng chịu ảnh hưởng, không ai dám nói gì. Tần Chí Cường thì càng tức nên thậm chí không uống một ngụm nước. Chỉ có Diệp Thành là sắc mặt vẫn bình tĩnh, sau khi đồ ăn được dọn lên thì ăn như hổ đói, hoàn toàn không quan tâm những người khác.
Aokawa Sayuri thì vẻ mặt rất dịu dàng. Cô ta bưng trà rót rượu, hầu hạ hệt như hầu gái hầu hạ chủ nhân. Tần Hồng Sương do dự hồi lâu, rồi vẫn cố lấy dũng khí gắp một miếng thịt kho tàu vào bát Diệp Thành.
Diệp Thành nhìn bà ấy, không nói gì nhưng vẫn gắp thịt lên ăn. Vẻ mặt Tần Hồng Sương liền trở nên vui mừng, gần như sắp bật khóc.
Bữa tiệc gia đình kết thúc với việc Diệp Thành ăn như hổ đói, ăn hết gần nửa chỗ thức ăn...
Khi bữa tiệc kết thúc, Tần Thư Dao đưa Diệp Thành đi rồi thì Tần Chí Cường không nén nổi lửa giận trong lòng nữa, đập bàn quát lớn:
“Cái thứ gì vậy chứ, nghĩ mình là kẻ có máu mặt lắm đấy à? Cũng chỉ là một thứ chỉ biết đánh đấm mà thôi. Tôi là cậu của nó mà nó không những không gọi tôi một tiếng mà còn suýt nữa đánh Tuyết Dung đấy, hoàn toàn không coi chúng ta ra gì! Thậm chí ông ngoại của nó mà nó còn chẳng coi vào đâu, thực sự là coi trời bằng vung, không kính trọng bề trên, không có giáo dục!"
Tần Tuyết Dung cũng nói: “Đúng vậy, quá hỗn láo. Cái gì mà Diệp Tiên sư, Diệp Võ Thần, đó cũng là là đám võ sĩ tôn cậu ta lên, thổi phồng quá mà thôi".
Lúc họ đang tức giận thì lại không nghĩ đến sẽ năm đó người nhà họ Tần cưỡng ép tách bố mẹ của Diệp Thành ra để anh phải sống cuộc đời hai mươi năm không có mẹ, họ còn dùng thế lực của mình để Diệp Niệm và Tần Hồng Sương cả đời này không được gặp nhau.
Mà giờ họ thấy Diệp Thành tung hoành thiên hạ thì muốn bám lấy anh, nhưng lại không bỏ được thể diện. Nói thật thì Diệp Thành không hủy diệt cả nhà họ Tần đã là nhân từ lắm rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT