Nhìn bóng lưng Diệp Thành, tâm trạng Đặng Nhã vô cùng phức tạp.

"Tôi cứ nghĩ nhà họ Thẩm là chỗ dựa của anh, không ngờ nhà họ Thẩm mới là kẻ dựa dẫm vào anh!"

Thảo nào anh không coi mấy người Thẩm Hàn Lâm, Lý Việt Trạch ra gì. Thảo nào, khi gặp những kẻ máu mặt của Giang Thành, anh vẫn thản nhiên đến vậy. Thảo nào anh vô cùng bình tĩnh khi thấy âm linh xuất hiện.

Hóa ra Diệp Thành mới là kẻ xuất sắc thật sự! Cô bé ngốc Hạ Vũ Đình kia quả là người ngốc có phúc của người ngốc, chỉ nực cười là Bạch Tiểu Huyên từng có được bảo vật vô giá mà lại chẳng hề hay biết, cứ ngu xuẩn đi dụ dỗ cấu kết với Lý Việt Trạch.

Tất nhiên Đặng Nhã sẽ không ngu tới nỗi đi nhắc nhở Bạch Tiểu Huyên, bởi cô ta biết Diệp Thành tất nhiên không muốn chấp nhận một người phụ nữ đã từng phản bội mình, cô ta chỉ thấy hơi hối hận.

"Nếu tối qua mình mà chủ động đến gần làm quen anh ấy trong đại sảnh giống Vũ Đình thì chưa chắc đã không có cơ hội!"

Cô ta biết, kể từ sau hôm nay, Diệp Thành chắc chắn sẽ bật lên trở thành người đứng đầu của Giang Thành. Cho dù không trở thành người phụ nữ của anh thì để anh có chút thiện cảm với mình cũng là chuyện tốt.

Đặng Nhã cắn răng, cô ta đang định bước tới phía trước thì Thẩm Minh Nhan đứng bên cạnh đã tiến lên hỏi: "Anh Diệp, anh cứ để họ đi như vậy sao? Lão già họ Vương đó cực kỳ gian tà, hay để tôi ngay lập tức dặn dò xuống dưới cho người đón anh và bố anh đến biệt thự nhà họ Thẩm chúng tôi nhé".

"Không cần đâu". Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Âm sư không còn quỷ hồn thì bản lĩnh cũng coi như mất đi phân nửa. Hơn nữa lão ta đã là một con chó nhà có tang rồi, sau này gặp phải tôi cũng sẽ run như cầy sấy rồi trốn tránh nhượng bộ mà thôi, không thể nào có ý nghĩ báo thù được đâu".

Lời nói của anh rất ngông cuồng, nhưng sau khi được chứng kiến Lôi Đình Quang Luân chém đứt cả vạn vật của anh thì mọi người đều vô cùng tin phục. Những người này để tay lên ngực tự hỏi, sau khi chứng kiến cảnh tượng đáng sợ đó, họ tuyệt đối không còn ý nghĩ muốn chống lại anh nữa.

Rất nhanh sau đó, Thẩm Thiên Minh liền sắp xếp những người có mặt đến một phòng khác trong biệt thự, trong đó bày đầy rượu và món ăn ngon. Diệp Thành chẳng hề khách khí chút nào, anh ngồi ngay vào vị trí chủ tọa, lần này mọi người đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên, không ai mở miệng chất vấn nữa.

Đặng Nhã và Thẩm Minh Nhan cũng tranh nhau ngồi vào hai bên trái phải Diệp Thành. Vốn Thẩm Minh Nhan vẫn hơi lấn cấn, nhưng sau khi có một đối thủ cạnh tranh, cô lập tức vứt hết tất cả kiêu ngạo và dè dặt đi, cô không muốn chỗ dựa của nhà họ Thẩm bị người khác cướp đi!

Những ông lớn máu mặt khác cũng rất hối hận, sao họ lại không nghĩ đến việc mang theo một cô con gái hay cô cháu xinh đẹp nào chứ. Hai con cáo già nhà họ Thẩm, Đặng này rõ ràng muốn dùng mỹ nhân kế để ra tay trước chiếm lấy cơ hội tốt.

Có hai cô gái xinh đẹp bên cạnh mà Diệp Thành cứ như chẳng cảm thấy gì, chỉ quay qua chỗ Đặng Nhã hỏi: "Vừa nãy tôi đã muốn hỏi câu này rồi, cô quen tôi sao?"

Nghe vậy, Thẩm Minh Nhan mừng thầm, xem ra Diệp Thành vẫn nghiêng về phía mình hơn, cô không ngờ Diệp Thành chỉ là tò mò vì sao đối phương lại có thể nói ra lai lịch của anh mà thôi.

Đặng Nhã cũng biết chuyện mình làm khi trước không đứng đắn, nhưng cô ta cũng không còn là trẻ con nữa, liền nở nụ cười yêu kiều: "Là Hạ Vũ Đình nói với tôi, cô đàn em khóa dưới này có quan hệ khá tốt với tôi, có chuyện gì là cô bé cũng hay nhắc đến anh với tôi".

"Hóa ra là vậy à". Diệp Thành không tỏ rõ ý kiến, tất nhiên anh có thể nhận ra người phụ nữ này đang nói dối, nhưng anh cũng không có hứng thú vạch trần.

Nhân cơ hội này, Thẩm Thiên Minh nói: "Cậu Diệp, vậy tấm thẻ gỗ kia...phải xử lý như thế nào?"

Lúc này, mảnh vỡ của tấm thẻ gỗ vẫn còn để trong góc phòng, nhưng khi biết trong đó có phong ấn âm linh, không ai dám chạm vào nó nữa.

"Không còn âm linh thì đó cũng chỉ là mấy mảnh gỗ vỡ mà thôi". Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Còn Âm Quỷ Tông kia...không biết thầy Tào đã từng nghe nói đến chưa?"

"Diệp tiên sư đánh giá cao Tào Hằng này rồi!", thầy Tào đó cuống quýt đứng dậy cúi người nói: "Trước mặt tiên sư, lão già này nào dám xưng thầy".

Trên con đường tu luyện, trước nay đều là kẻ mạnh có quyền, tuy Tào Hằng đã bạc trắng mái đầu nhưng trước mặt Diệp Thành lại cung kính như thể ông ta mới là hậu bối.

"Nhưng nhắc đến Âm Quỷ Tông này, tôi quả thực đã từng nghe nói". Tào Hằng nhớ kỹ lại rồi mới nói: "Nghe nói trong Âm Quỷ Tông đều là âm sư, bất cứ ai nhập môn đều phải dùng thân nuôi quỷ hồn, quỷ hồn được nuôi bị phong ấn trong lệnh bài thân phận của chính họ".

"Lão già họ Vương kia ắt hẳn là người của Âm Quỷ Tông, mà tấm thẻ gỗ lão ta cầm tới chính là lệnh bài thân phận của chính lão. Tất nhiên, với bản lĩnh đầy mình, Diệp tiên sư tuyệt đối không sợ Âm Quỷ Tông nhỏ nhoi kia. Nhưng chúng giỏi nhất là âm thầm bày mưu tính kế sau lưng, vẫn mong tiên sư đề cao cảnh giác nhiều hơn".

"Không sao". Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Thủ đoạn luyện chế pháp bảo của chúng non nớt như những đứa học sinh tiểu học vậy, tôi chỉ cần tiện tay làm thôi cũng làm tốt hơn chúng gấp bội".

Vừa dứt lời, hơi thở của mọi người trong phòng gấp gáp hơn hẳn.

Cuối cùng, Thẩm Thiên Minh không nhịn được liền hỏi: "Cậu, cậu Diệp, cậu có thể luyện chế pháp bảo sao?"

Diệp Thành cười nhạt. Anh lấy Nguyệt Ly Châu ra để trên bàn, tức thời mọi người đều nhìn nó bằng ánh mắt tham lam. Vừa nãy, họ đều tận mắt nhìn thấy Diệp tiên sư tay cầm pháp bảo triệu hoán sấm chớp, chỉ một chiêu thôi đã đánh lão già họ Vương kia sợ tới nỗi tè cả ra quần.

Nhưng khi thấy viên ngọc quý này lập lòe ánh trăng mờ tỏ, bên trong có vô số phù văn màu vàng kim chuyển động, nó vừa xuất hiện là đám người liền cảm thấy vui vẻ thoải mái, cứ như là được tắm rửa thoải mái và đánh một giấc dài suốt bảy tám tiếng, rồi dậy sớm đi dạo vườn hoa trong bầu không khí trong lành vậy.

Ánh mắt Thẩm Thiên Minh cũng vô cùng tham lam, nhưng dần dần chuyển thành kinh ngạc: "Đây, đây chẳng lẽ là..."

"Đây chính là viên trân châu vô dụng hôm qua", Diệp Thành lạnh nhạt nói: "Nó đã được tôi luyện chế thành một pháp bảo".

Lời nói của anh cứ như một hòn đá ném xuống ngàn lớp sóng, mọi người đều hưng phấn nhao nhao muốn thử. Người đầu tiên đứng dậy chính là Đặng Nghị đức cao vọng trọng.

"Cậu Diệp! Mong cậu giúp tôi luyện chế một pháp bảo có tác dụng tương tự như tấm thẻ gỗ kia, giá cả không thành vấn đề!"

Thẩm Thiên Minh nghe vậy thì gật đầu lia lịa, nhìn Diệp Thành với ánh mắt mong chờ. Trong số những người có mặt ở đây chỉ có hai người họ có thân phận cao nhất, tuổi cũng lớn nhất.

Diệp Thành cũng đã thành công khơi dậy dục vọng của mọi người, anh không sốt ruột mà tạt cho họ một gáo nước lạnh: "Tôi phải nói rõ trước, cho dù là người tu hành thì chưa đến cảnh giới Đại Thừa cũng không thể trường sinh bất lão được. Mong chờ vào một món pháp bảo để trường sinh quả thật là một suy nghĩ ngu xuẩn".

Anh nói vậy làm mọi người hơi thất vọng. Đúng vậy, họ chỉ là những người đứng đầu của Giang Thành, nhưng trên cả nước, trên cả thế giới, người quyền cao chức trọng hơn họ có nhiều không biết bao nhiêu, không phải chính những người đó cũng khó tránh khỏi cái chết đó sao?

"Nhưng mà," Ngay lúc này, Diệp Thành lại nói một câu khiến đám người trở nên kích động: "Pháp bảo mà thôi, có thể luyện chế tốt hơn lệnh bài của Âm Quỷ Tông gấp trăm lần, hơn nữa tuyệt đối không có tác dụng phụ".

Nghe vậy, đám ông lớn chỉ muốn vồ lên ôm đùi Diệp Thành ngay lập tức.

Trước đó, Diệp Thành điều khiển sấm chớp chém quỷ diệt ma, mọi người đều kính ngưỡng nhưng không sùng bái anh, bởi cho dù anh có mạnh đến đâu cũng không thể đem lại lợi ích thực thế cho họ.

Nhưng giờ nếu Diệp Thành có thể khiến họ có được pháp bảo có thể kéo dài tuổi thọ đó, họ chắc sẽ quỳ xuống gọi anh là tổ tiên luôn mất!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play