Miêu Trung Nhân!

Nghe vậy, sắc mặt rất nhiều người đều tỏ vẻ vui mừng, đây chính là đại đệ tử của Tiêu Nghĩa Tuyệt, người đứng đầu Thương Long Thất Kiếm. Tất nhiên đối với những người ở đây thì thứ quen thuộc nhất vẫn là thân phận "người đại diện của biệt phủ nhà họ Tiêu" của ông ta.

Người trong biệt phủ nhà họ Tiêu, trừ cậu chủ ra thì rất ít khi có người ra ngoài hành động, hơn nữa cho dù có đi ra thì cũng không nói rõ thân phận, những người bên cạnh hoàn toàn không biết.

Chỉ có đại đệ tử Miêu Trung Nhân là bình tĩnh lão luyện, làm việc tàn nhẫn. Các công việc đối ngoại của biệt phủ nhà họ Tiêu đều do ông ta đảm nhận, ông ta cũng là người mà các gia tộc lớn ở Yên Kinh tiếp xúc nhiều nhất, về một mặt nào đó cũng là người nổi tiếng nhất của biệt phủ nhà họ Tiêu.

Miêu Trung Nhân vừa xuất hiện là đồng nghĩa với việc nhà họ Tiêu đã hoàn toàn can thiệp vào chuyện này. Đến lúc đó thì chuyện này đâu còn đơn giản như thế này nữa. Cho dù không hiểu gì về võ đạo thì mọi người cũng biết trong biệt phủ nhà họ Tiêu, cho dù là người chạy việc vặt cũng có võ công bất phàm đủ để lấy một địch một trăm!

Hai tiểu bối chỉ biết thứ võ mèo cào này cũng chỉ như con kiến nhỏ nhoi trước mặt nhà họ Tiêu mà thôi!

"Ha hả, lần này chúng chết chắc rồi".

"Ông Miêu Trung Nhân quả là có bản lĩnh phi phàm, nghe nói mấy hôm nước có mười mấy võ sĩ Đảo Quốc đến biệt phủ nhà họ Tiêu để khiêu khích, kết quả là ông ấy một mình một kiếm là đã giải quyết xong được rồi".

"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng từng nghe nói ông Miêu mà đến thì sẽ có kịch hay để xem".

Có người thấy vui sướng khi người gặp họa, có người nhíu chặt mày, có người bàng quan đứng nhìn. Mà lúc này có một bóng người cường tráng từ trên trời giáng xuống, Miêu Trung Nhân cuối cùng cũng đến.

"Soạt!"

Rõ ràng là nhảy từ trên cao xuống nhưng lại không có tiếng vang nặng nề khi đáp đất mà lại nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng đáp xuống vô cùng phóng khoáng.

Sau đó một người đàn ông trung niên nho nhã thanh lịch xuất hiện. Khi ông ta quay người lại, mọi người đều hít sâu một hơi.

Tiêu Nghĩa Tuyệt đã hơn trăm tuổi, mà đại đệ tử luôn đi theo ông ta - Miêu Trung Nhân có lẽ cũng tầm bảy mươi tuổi, nhưng giờ trông thì cứ như là một thư sinh ba mươi tuổi vậy. Nếu ăn diện kỹ lưỡng thì nói là mấy cậu diễn viên trẻ bây giờ cũng có người tin.

Miêu Trung Nhân đứng nguyên ở đó cho dù không nói câu nào nhưng vẫn là trung tâm của cả đám đông. Ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào ông ta, cho dù Dương Lão Thất có gia sản bạc tỷ trước mặt ông ta thì dường như cũng thấp hơn một bậc.

Miêu Trung Nhân có tu dưỡng và phẩm chất hơn hẳn Dương Lão Thất, mà địa vị và bản lĩnh của ông ta thì bỏ xa đối phương không biết bao nhiêu lần.

Ông ta nhìn lướt qua là đã thấy Diệp Thành dàng chấp tay đứng thẳng ngước nhìn bầu trời. Dù sao thì những người khác còn không dám thở mạnh, ngay cả Aokawa Sayuri cũng vô cùng căng thẳng, mà chỉ có Diệp Thành vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, còn chẳng thèm quay đầu lại.

Miêu Trung Nhân thấy anh như vậy, lòng thầm nghĩ: "Có cốt cách, hoặc là cậu ta vô cùng huênh hoang kiêu ngạo, hoặc là cậu ta chính là người có khí chất bất phàm bao trùm cả thiên hạ".

Đối mặt với một người như vậy, một Miêu Trung Nhân vẫn luôn cẩn trọng tất nhiên sẽ không mở lời làm khó trước, cho dù phần lớn ông ta đều gặp được những kẻ huyên hoang tự mãn.

"Tôi là thủ lĩnh của Thương Long Thất Kiếm, Miêu Trung Nhân, không biết cậu là?"

Lúc này Dương Lão Thất đứng bên cạnh cười lạnh, nói: "Đâu chính là Diệp Tiên sư nổi như cồn của Hiệp hội thương mại liên hiệp Hoa Đông. Miêu Kiếm Thủ, có thể ông không biết, nửa năm nay cậu ta đã liên tiếp giẫm nát nhà họ Thẩm ở Giang Thành, nhà họ Trình ở Tô Nam, nhà họ Tào ở Tô Bắc...thế nên mới vô cùng huyên hoang, dám làm loạn ở Yên Kinh".

Nghe thấy Dương Lão Thất nói vậy, Miêu Trung Nhân chỉ khẽ gật đầu, sắc mặt không thay đổi.

Chỉ một nhà họ Thẩm và nhà họ Tào cỏn con, Miêu Trung Nhân đâu có coi ra gì. Điều khiến ông ta quan tâm chính là gia chủ trước đây của nhà họ Trình - ông cụ Trình Trình Bác Hiên đã bước vào Thánh Vực mà thôi.

Chỉ một Võ Thánh cỏn con thì đã làm sao? Đừng nói là Tiêu Nghĩa Tuyệt và Tiêu Phúc trong nhà họ Tiêu, chỉ riêng Thương Long Thất Kiếm thôi đã là cao thủ Thánh Vực.

Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Lão Thất đã khiến Miêu Trung Nhân thay đổi sắc mặt.

"Phải rồi, cậu cả nhà họ Tần bảo tôi là tên này là người của Diệp gia trang, tên là Diệp Thành gì đó". Dương Lão Thất cười lớn, nói rồi nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa.

Mà Miêu Trung Nhân đứng bên này luôn thản thiên ung dung thì sắc mặt lại thay đổi dữ dội, ông ta bật thốt lên: "Cậu chính là Diệp Thành?"

Mọi người xung quanh đều vô cùng sững sờ, sao trông Miêu Trung Nhân có vẻ rất kinh ngạc bởi tên của Diệp Thành vậy? Chẳng lẽ cái tên này có gì đặc biệt? Nhưng cậu cả nhà họ Tần vừa mới nói về thân phận của Diệp Thành rồi mà.

Chỉ một chủ tịch của Hiệp hội thương mại thôi mà, cũng chỉ là kẻ máu mặt ở nơi khác thôi, chứ ở trên ngọn núi Hồng Phong này thì ai mà sợ? Càng không nói đến Miêu Trung Nhân là người của nhà họ Tiêu!

Chẳng lẽ ông ta sợ võ công của Diệp Thành? Điều này càng không thể nào, cả Yên Kinh ai mà không biết Tiêu Nghĩa Tuyệt của nhà họ Tiêu mới là đệ nhất cao thủ võ lâm!

Có người cho rằng Miêu Trung Nhân đang khách sáo một hồi, nhưng cảnh tiếp theo càng khiến mọi người sốc hơn.

Miêu Trung Nhân vội vàng đi lên trước ôm quyền cung kính nói: “Thì ra là Diệp tiền bối, trước đó Trung Nhân không biết, mong tiền bối tha tội".

Ông ta nói với nét mặt cung kính và sợ hãi.

Đôi mặt với cường giả giết chết Võ Thần Ito Musashi cho dù là Miêu Trung Nhân không biết đối phương đã lên đến Võ Thần thì trong lòng cũng không kiềm chế nổi sự kinh hãi. Mọi người ở đây không biết, nhưng ông ta là là người đứng đầu của Thương Long Thất Kiếm thì sao có thể không biết về thân phận của Diệp Thành?

Dù sao thì sau khi Ito Musashi chết, họ cũng đã coi Diệp Thành là một kẻ địch mạnh của ân sư Tiêu Nghĩa Tuyệt rồi.

"Thảo nào lại có khí phách thế này, thì ra là cường giả giết chết Võ Thần".

Miêu Trung Nhân thầm thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt thì càng lúc càng cung kính, tuy ông ta biết danh hiệu của Diệp Thành nhưng quả thật không biết thân phận chủ tịch Hiệp hội thương mại, bởi người trong nhà họ Tiêu đều chuyên tâm luyện kiếm đạo, không màng thế sự.

Mà những người khác thì hoàn toàn không biết làm thế nào, Miêu Trung Nhân này đứng nói là giả đấy nhé, nếu không tại sao ông ta lại cung kính với Diệp Thành như thế?

Dương Lão Thất đứng bên cạnh thấy thế thì nụ cười đông cứng trên khuôn mặt, ngón tay chỉ vào Diệp Thành, khóe mắt run rẩy: "Miêu Kiếm Phủ, ông đang làm cái gì vậy?'

Miêu Trung Nhân không thèm quan tâm đến ông ta mà tiếp tục nhìn Diệp Thành với ánh mắt cung kính.

Lúc này Diệp Thành mới khẽ quay đầu lại nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói: "Ông biết tôi sao?"

Nếu trước đây Diệp Thành nói như vậy thì mọi người sẽ cười rụng răng. Anh là cái thá gì mà xứng để người ta biết chứ?

Nhưng giờ rất cả mọi người đều cảm thấy không đúng lắm. Nhìn dáng vẻ của Miêu Trung Nhân thì đâu chỉ là quen biết, thái độ của ông ta cung kính quá mức.

Chỉ một thân phận chủ tịch Hiệp hội thương mại thôi thì tuyệt đối không thể khiến Miêu Trung Nhân thành như thế này được. Tuy nhà họ Tiêu không màng thế sự nhưng không có nghĩa họ không có tiền và thế lực. Trên thực tế thì nhà họ Tiêu mới là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn.

Chỉ nhìn người đứng đầu của gia tộc quyền thế - Dương Lão Thất này thôi, cũng chỉ là một con chó của nhà họ Tiêu là biết thế lực của họ lớn cỡ nào!

- ------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play