Tiếng cười nhạo châm chọc bỗng chốc im bặt, đám nhân tài kiệt xuất này trừ Hà Anh Trác là cậu chủ gia tộc lớn thật sự ra thì thậm chí còn không lấy ra nổi một trăm triệu tệ.
Mà giờ tên nhóc nghèo rớt mồng tơi mà họ luôn coi thường cười nhạo trước đó giờ lại tiện tay là có thể vứt ra năm tỷ tệ?
Tô Dĩnh cảm thấy nụ cười của mình cứng đờ trên khuôn mặt, vì sao cái tên trông rách rưới nghèo khổ này lại giàu thế cơ chứ, bạn trai cô ta mà so sánh với anh thì quả thực là một đống rác!
Trong lòng cô ta bắt đầu chua xót vô cùng, vì sao, vì sao bạn trai cô ta lại kém cỏi đến vậy!
Nhưng Diệp Thành hoàn toàn không quan tâm người phụ nữ này đang nghĩ gì, anh chỉ tùy tiện quẹt thẻ rồi cầm Trúc Thanh Hư trong tay.
Thấy cảnh này, khuôn mặt Egami Hana co rút dữ dội, mắt cô ta lóe lên tia sáng lạnh, nhưng Diệp Thành lại giơ tay lên rồi phất phất thứ đồ trong tay rồi mới để nó vào trong túi.
Thực ra thứ đồ này vừa vào trong túi thì đã được thu vào nhẫn không gian rồi, nhưng anh vẫn giả vờ như túi đang phồng lên. Anh chào hỏi với Hà Viễn Chí, trao đổi cách liên lạc rồi nghênh ngang đi ra khỏi hội trường.
Khóe môi anh nở nụ cười, anh đi lung tung trên đường phố Úc Đảo. Tuy anh không biết đường nhưng lại tỏ vẻ y hệt như người bản xứ, anh đi men theo một con ngõ nhỏ, rất nhanh sau đó đã tới một con ngõ cụt hiếm khi có người qua lại.
Anh đứng một mình trong con ngõ, nở nụ cười rồi lạnh nhạt nói: "Tôi đã đặc biệt cho cô cơ hội rồi đấy, còn không mau xuất hiện đi?"
Không khí sau lưng Diệp Thành biến dạng rồi hiện ra Egami Hana với dáng người nóng bỏng, nhưng đôi mắt cô ta lại hoài nghi không rõ, cô ta nói: "Anh biết việc tôi luôn đi theo anh sao?"
Diệp Thành nhún vai, nói: "Chỉ một phép ẩn thân nhỏ nhoi mà thôi, sao có thể giấu được mắt tôi cơ chứ?"
Sắc mặt Egami Hana thay đổi, cô ta lờ mờ cảm thấy rằng một thân một mình đến cướp đồ chỗ Diệp Thành là một quyết định sai lầm. Nhưng ngay lúc này muốn chạy thì đã muộn rồi, thế nên cô ta hít sâu một hơi, đổi nụ cười quyến rũ, môi đỏ khẽ hé: "Người anh em này, anh có thể nhận ra Trúc Thanh Hư, lại có thể nhìn thấu phép ẩn thân thì ắt hẳn là người tu hành, không biết anh đã từng nghe nói thần điện Waseda chưa?"
Diệp Thành khẽ nhướng mày, nở nụ cười châm chọc: "Đã từng nghe nói".
Egami Hana thầm thở phào, cô ta nói: "Đã nghe nói thì tốt, tôi là vu nữ Egami Hana của thần điện Waseda, không biết người anh em này có tình nguyện nể mặt thần điện Waseda không?"
Cô ta nói rồi cười quyến rũ sáp lại, kề sát tai Diệp Thành thổi khí, nói: "Chỉ cần anh tình nguyện đưa Trúc Thanh Hư cho tôi thì tôi có thể giới thiệu cho anh gia nhập thần điện Waseda, dưới một người trên vạn người, không phải tốt hơn nhiều so với ở trên hòn đảo nhỏ này sao?"
Vừa rồi Egami Hana đã dùng phép mê hoặc tu luyện nhiều năm của mình, cô ta càng không tiếc lấy phép Tama quý giá ra để phụ trợ thêm.
Tama Zomae là đại yêu quái nổi danh về sắc đẹp tuyệt trần và sự quyến rũ không thể chống lại, phép Tama mê hoặc vô số đàn ông trong thiên hạ, cô ta không tin đối phương có thể giữ được tâm lặng như nữa, có thể kìm giữ được bản thân dưới sự quyến rũ như vậy!
Nhưng một loạt động tác của Egami Hana lại như một con hề nhảy nhót trong mắt Diệp Thành. Anh cười lạnh nột tiếng, lạnh nhạt nói: "Đừng có giở trò này ra. Mục tiêu của tôi là Tengu, nếu cô có thể đưa tư liệu của nó ra thì có lẽ tôi có thể xem xét việc tha mạng cho cô".
Nghe vậy sắc mặt Egami Hana thay đổi, cô ta kinh hãi nhìn Diệp Thành, lùi lại liên tục mấy bước rồi nói: "Anh, anh là ai?"
Diệp Thành hừ lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói: "Không phải các người đã bắt Aokawa Sayuri rồi sao, thế mà vẫn không biết tôi là ai à?"
Egami Hana nghe vậy thì sắc mặt lại thay đổi, cô ta vừa định nói thì đã nghe thấy tiếng cười lạnh của một người đàn ông vang lên sau lưng: "Tất nhiên tôi biết anh là ai. Sau khi con nhóc đó bị bắt thì hoàn toàn không hoảng sợ, còn ngoan ngoãn khai báo tất cả, còn nói trước đây là do mình hồ đồ, cầu xin thần quan Goro Yuki tha cho đấy". .
truyện teen hayDiệp Thành ngẩng đầu lên thì thấy nơi đầu con hẻm không biết từ lúc nào đã có thêm vài người đứng đó. Người nói là Nishimura Heisuke, mà người gã đang tóm trong tay chính là Aokawa Sayuri với vẻ mặt hốt hoảng.
Mà đứng trước họ chính là Goro Yuki vẻ mặt nghiêm túc. Sau mấy tháng tìm kiếm mà không có kết quả, lão ta phải tự mình đến Hoa Hạ để tránh cho Tengu đại nhân trách tội, nhưng không ngờ hôm nay Nishimura Heisuke lập công!
Gã không chỉ bắt Aokawa Sayuri mà còn tận mắt nhìn thấy sau khi cạnh tranh thất bại với Diệp Thành thì Egami Hana đã len lén đi theo Diệp Thành. Tên này tuy hành sự lỗ mãng vô mưu nhưng lại có lòng trung thành, gã đã báo ngay cho Goro Yuki biết.
Vừa nghĩ đến mình suýt nữa bỏ lỡ thứ thần vật như Trúc Thanh Hư, Goro Yuki thấy tức điên lên, liền quát lên với Egami Hana: "Egami, cô đã biết tội chưa!"
Egami Hana sao có thể không biết chuyện đã bại lộ, liền vội vàng quỳ xuống, hốt hoảng nói: "Thuộc hạ biết tội! Mong thần quan Goro Yuki cho tôi một cơ hội lập công chuộc tội!"
Goro Yuki hừ lạnh một tiếng, nói: "Tội cô phạm thì để quay về thần điện rồi tính tiếp, giờ hãy xử lý tên khốn Hoa Hạ này cho tôi!"
Sắc mặt Egami Hana trắng bệch. Cô ta biết sau khi quay về e là cô ta phải đối mặt với hình phạt tàn khốc, nhưng cũng chẳng biết làm gì nữa, chỉ đành cung kính nói: "Đa tạ thần quan Goro".
Nishimura Heisuke vội vàng tranh công: "Thần quan Goro, Aokawa Sayuri là do tôi bắt, chuyện mà lần trước người đã đồng ý với tôi..."
Thần quan Goro trầm giọng nói: "Quả thực anh đã lập công lớn, bổn tọa thưởng phạt rõ ràng. Trước khi về báo cáo, người phụ nữ này sẽ do anh xử lý, chỉ cần đừng có chơi chết cô ta là được".
Nghe vậy Aokawa Sayuri thấy tầm mắt mình tối sầm, không ngờ cuối cùng mình cũng khó tránh khỏi cái chết, hơn nữa trước khi chết còn phải chịu nhục nhã.
Nhưng thần quan Goro không để ý đến cô ta mà đi lên trước, lạnh nhạt nói: "Cậu chính là Pháp Thánh Hoa Hạ đã cứu Aokawa Sayuri đúng không? Chỉ là ánh sáng lập lòe của đon đóm và dám đua đòi sánh với mặt trăng sao? Biết điều thì mau giao Trúc Thanh Hư ra đây rồi giơ tay chịu trói, nếu không đại nhân Tengu mà bộc phát thần uy là sẽ nghiền cậu thành tro bụi!"
Diệp Thành nhướng mày, khùng thường nói: "Chỉ dựa vào ông?"
Thần quan Goro cười ha hả: "Nhãi ranh, tôi biết cậu còn trẻ đã làm Pháp Thánh nên kiêu ngạo huênh hoang, thấy mình là thiên hạ vô địch. Tôi đây năm đó cũng giống cậu, kết quả là cuối cùng thảm bại dưới tay Lâm Bích Lạc, được dạy dỗ thế nào gọi là khiêm tốn".
"Giờ tôi đây đã cực khổ tu hành hơn mười năm, lại được đại nhân Karasu Tengu dạy dỗ nên Pháp Thánh bình thường không thể nào đấu lại được tôi. Cho dù Lâm Bích Lạc ở đây thì tôi cũng không sợ!"
"Nhãi ranh kia, tôi hỏi cậu bản lĩnh của cậu so với Lâm Bích Lạc thì thế nào?"
Goro Yuki vô cùng tự tin, nhưng không ngờ Diệp Thành khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Lâm Bích Lạc là cái thá gì mà dám so so sánh với tôi?"
- ------------------