*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Tu Di tiên tôn chính là một tu sĩ giáng lâm như thế. Chu Đạo Huyền coi trọng hắn, có lẽ không chỉ bởi vì tình cha con, mà hơn hết, ông ta đang muốn bảo vệ Tu Di tiên tôn, để hắn giác tỉnh thành công thần thuật và trí nhớ của Tinh tộc thượng cổ!”
Nói tới đây, Diệp Thành lại khẽ nhún vai cái nữa: “Rất không may, Tu Di tiên tôn kia đã bị tôi giết chết, tất nhiên tôi cũng đã biết được tất thảy những trí nhớ mà hắn ta giác tỉnh, thế nên trước trận quyết đấu với Thần Kiếm tiên tôn, tôi đã biết được ai chính là kẻ đứng sau cùng mà bản thân sẽ phải đối mặt”.
“Nếu đã biết người mà ngươi sẽ phải đối mặt là thần Sáng Thế, vì sao ngươi lại không hề tỏ ra sợ hãi chút nào?”
Thần Sáng Thế trầm giọng hỏi.
“Việc gì tôi phải sợ chứ?”
Vẻ mặt Diệp Thành lúc này chẳng khác nào như đang nghe được câu chuyện nực cười nhất trong thiên hạ, anh bỗng cười ha hả: “Chẳng qua chỉ là một tu sĩ cảnh giới Đại Thừa bị thương nặng sắp sửa hấp hối mà thôi, mặc dù đã từng trải qua trận đại chiến của trăm tộc, mượn cơ hội cắn nuốt khá nhiều thần hồn của cường giả, song giỏi lắm ông cũng chỉ khôi phục được một phần trăm”.
“Còn tôi, cho dù chỉ đang sở hữu tu vi của cảnh giới Độ Kiếp, nhưng lại chính là cường giả đứng đầu và mạnh mẽ nhất, ông vốn dĩ không thể làm gì được tôi, bằng không thì kiếp trước tôi đã sớm bị người khác ‘ăn’ sạch chẳng còn mảnh xương nào rồi”.
Vẻ mặt thần Sáng Thế trầm xuống, lão ta lạnh lùng nói: “Tiếp tục đi,
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT