*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vị Lăng Tiêu Chân Tiên này lại là kẻ địch mạnh nhất mà Diệp Thành phải đối mặt từ khi sống lại đến nay, thậm chí ngay cả chiêu bài cuối cùng Diệp Thành cũng dùng đến, dốc hết toàn lực cũng không thể nào đánh thắng được, nhưng Diệp Phàm vẫn đứng thẳng, vẻ mặt không chút lo sợ.
“Thế nào, không nói gì sao?”
Lăng Tiêu Chân Tiên cười lạnh.
Hắn không cần phải làm gì, sau lưng đã có một nhóm thuộc hạ xông lên.
“Tên sâu bọ này, đại nhân Chân Tiên đã ban phúc cho rồi, chỉ cần dâng lên công pháp sẽ được thu nhận làm thuộc hạ, đây chính là vinh hạnh to lớn trong cả Địa Cầu, vậy mà còn dám phản kháng, đúng là muốn chết!”
“Đúng vậy, Diệp Thành, không biết đã bỏ lỡ cái gì, chắc chắn sẽ phải trả giá vì sai lầm hôm nay.”
“Đúng là trứng chọi với đá, châu chấu đá xe!”
“…”
Một nhóm tu sĩ chỉ trích.
Những tên thuộc hạ này đều đến từ các tinh cầu mà Lăng Tiêu Chân Tiên cướp đoạt được, được hướng dẫn bồi dưỡng thêm. Mỗi người đều là tu vi Nguyên Anh, trong đó còn có cả tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh cấp cao nhất. Mặc dù chút tu vi nhỏ nhoi này không đáng nhắc đến trước mặt Diệp Thành nhưng đối diện với mọi người ở Địa Cầu thì lại giống như Thái Sơn vậy.
Trong đó có một vị đại tu Huyết Tộc cảnh giới Nguyên Anh cấp cao nhất, chắp hai tay sau lưng nhìn xuống Địa Cầu nói:
“Ai bắt được đệ tử phái Sương Diệp giao đến trước mặt Chân Tiên sẽ được ban thưởng thiên đan. Nếu như bắt sống nhân vật cấp cao của phái Sương Diệp hay thậm chí là đệ tử của Diệp Thành sẽ được ban thưởng một thiên bảo, lại được thu nhận dưới trướng
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT