Vân Yến lắc lắc hai chân ngắn củn của mình ngồi trên cành cây ngô đồng.
Lúc nãy nam nữ chính làm những việc quá kinh tởm nên cô đã tạm thời rút quân ra khỏi đó, không theo dõi nữa.
Làm người ai lại làm thế nhỉ? Chỉ có nam chính vã quá rồi thôi. Hoặc là nam chính thích chơi nhân thú?
"Nữ Thần, Nữ Thần." Mặc Hiên cười tươi đứng bên dưới gốc cây ngô đồng, hai tay vẫy chào cô.
"Ngốc tử... à không Mặc Hiên, ngươi lại đến đây làm gì?" Cô hứng thú hỏi một câu, chắc không phải vì bị sắc đẹp của cô mê hoặc đấy chứ.
Hệ thống: "..." Ký chủ càng ngày càng trở nên tự luyến a.
Mặc Hiên lập tức xụ mặt phản bác: "Ta không phải ngốc tử, ta là pháp sư, pháp sư đó."
"À..." Pháp sư là lũ đã lấy yêu đan của nguyên chủ cho nữ chính ấy mà. Nhưng tên pháp sư này nhìn thật giống ngốc tử nha.
Sau đó hai người tiếp tục im lặng.
"Nữ Thần, chơi cùng ta được không?" Anh ta dốc hết can đảm để mời cô chơi cùng.
"Không."
"Tại sao? Chơi cùng ta, ta sẽ cho Nữ Thần tiền bạc, vàng... Cái gì cũng có thể cho." Anh ta nhíu mày ra điều kiện.
"Thế ngươi có chocolate không?"
"Chocolate? Chocolate là thứ gì?" Mặc Hiên ngu ngơ hỏi.
Không biết tức là không có, không có tức là không chơi. Tạm biệt." Cô mỉm cười, biến mất trong tán cây.
Truyện Đô Thị"A... Chocolate là thứ gì vậy..." Mặc Hiên gãi đầu đi về điện của mình.
_____________
Sáng sớm hôm sau.
Dương Thanh đang chuẩn bị để đón tiếp các phi tần thì nhìn thấy cô thản nhiên đi vào điện.
"Ngô đồng đại nhân, mới sáng sớm mà ngài đã tìm tôi, vậy là có chuyện gì xảy ra rồi sao?"
"Cũng không có gì." Cô nhìn Công ma ma và mấy cung nữ, Dương Thanh lập tức hiểu ý mà cho bọn họ lui xuống.
"Ngài có chuyện gì muốn thông báo?"
"Con bồ câu này, ta tặng cho con trai ngươi chơi cùng, có linh trí, cũng rất thông minh." Vân Yến giơ tay lên, lập tức có một con bồ câu bay vào, đậu ngay ngắn trên tay cô, nó ưỡn ngực nhìn mạnh mẽ vô cùng.
"A? Tại sao? Không phải nên để cho Tiểu Sinh học tập nhiều mới tốt sao?" Dương Thanh khó hiểu hỏi.
"Thế ngươi muốn con trai ngươi lại chơi với con hồ ly đó à? Dương Thanh này, ngươi không nhận ra con trai ngươi rất cô đơn sao?" Cô bĩu môi, cô đơn đến nỗi nhảy xuống núi chơi, sau đó lại nhảy vào quan tài ngủ đó.
Hệ thống: "..." Ký chủ thật sự thích nhắc đến chuyện đó nhỉ.
"Cô đơn? Ta không hề biết Tiểu Sinh cảm thấy cô đơn..." Nàng ta như bị đả kích trầm trọng, nàng là mẫu hậu, là mẹ ruột của Tiểu Sinh vậy mà lại không nhận ra cậu bé đang cảm thấy cô đơn.
Dương Thanh như hiểu ra vấn đề liền hỏi: "Vậy có phải là do Tiểu Sinh cô đơn quá nên mới tìm đến con hồ ly đó chơi cùng? Tiểu Sinh chỉ muốn có một người bạn?"
Vân Yến gật gù, điều này rất dễ nhận ra nếu như nàng ta chịu để ý đến con mình, vì chuyện con hồ ly nên nàng ta đã không chú ý đến việc gì nữa.
Quả nhiên lúc yêu ai cũng trở nên đần độn, thật may là chocolate chỉ khiến cô thông minh hơn.
"Công ma ma, hôm nay ta mệt, báo với các phi tần hôm nay không cần thỉnh an ta." Nàng nói với Công ma ma bên ngoài.
"Vâng, nương nương." Công ma ma nghe lời đi làm theo.
Tiểu Kha vẫn rất lo lắng khi để Dương Thanh ở một mình với Vân Yến, vì cô có xuất thân không rõ, lại được hoàng hậu tin tưởng đến kì lạ.
Một lúc sau Tống Quân Sinh mới lon ton chạy đến điện của Dương Thanh, cậu lưỡng lự không dám vào, đúng là hôm qua mẫu hậu đã thay đổi dù ít nhưng mà ai biết được, có thể hôm nay mẫu hậu kêu cậu đến đây là để mắng việc mấy hôm nay cậu không chịu học hành.
Tiểu Kha nhìn thấy đại hoàng tử đang ngẩn ngơ liền tốt bụng đưa cậu bé vào.
Trước mặt cậu bé bây giờ là một con chim bồ câu bay xung quanh, nó kêu vài tiếng xong lại bay về đậu lên tay của hồng y nữ nhân.
"Thích con bồ câu này không?" Vân Yến mở miệng hỏi Tống Quân Sinh.
"Thích." Cậu bé gật đầu, lại nhìn thấy ánh nhìn của Dương Thanh liền lắc lắc đầu.
Dương Thanh thấy vậy thì trái tim mẹ già trực tiếp đau nhói, không lẽ Tiểu Sinh lại sợ mẫu thân nó đến như thế?
"Vậy là thích hay không?" Cô chống cằm hỏi lại.
"Không thích..." Tống Quân Sinh cắn răng nói to.
"Thế sao? Ta định tặng con bồ câu này cho ngươi. Nhưng ngươi đã không lấy thì ta giết nó vậy." Cô bâng quơ nói, không chút lắp bắp, từ sau lưng lấy ra một cây kiếm định đâm vào thân con chim bồ câu.
Chim bồ câu: "..." Á à, chị diễn sâu quá nha... Tha cho em, em sợ kiếm...
Cây kiếm càng ngày càng gần con bồ câu, ngay lúc này cậu bé mới không chịu nổi mà nói: "Đừng... Đừng mà, ta nuôi, ta sẽ nuôi." Tống Quân Sinh chạy đến giật lấy con bồ câu, ôm vào lòng.
"Là vậy đó, ngươi hiểu chưa Dương Thanh?"
"... Ngô đồng đại nhân, ta hiểu rồi, từ nay ta sẽ quan tâm đến Tiểu Sinh nhiều hơn." Dương Thanh sụt sùi gật đầu.
" Tiểu Sinh, đến đây cho mẫu hậu xem ngươi." Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó lên tiếng.
Tống Quân Sinh chầm chậm lại gần thì bị Dương Thanh ôm vào lòng, giọng nói nức nở: "Tiểu Sinh, mẫu hậu luôn yêu thương con. Xin lỗi vì thời gian qua đã vô tâm với con, là mẫu hậu quá đáng, mẫu hậu đáng hận!"
"Mẫu hậu, con cũng quá đáng, không quan tâm đến lời mẫu hậu dặn làm mẫu hậu lo lắng như thế... Là lỗi của con. " Tống Quân Sinh như giải tỏa nỗi lòng bao lâu nay, bật khóc nức nở.
Vân Yến cảm động trước tình cảm của bọn họ nên đã ăn một thanh chocolate.
"Ký chủ..."
"Tiếp tục nói đi, ta đang nghe."
"Nam chính đang chuẩn bị đến đây, đếm ngược thời gian mười lăm phút nữa."