Quỷ Hậu ngồi im một chỗ, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không.
"Tại sao lại cứu ta? Âm Kha đã đi thì ta cũng phải đi theo chàng ấy." Quỷ Hậu oán hận nhìn Tô Nguyệt Đóa.
"Cô không nghĩ đến việc trả thù sao?" Tô Nguyệt Đóa mài kiếm, ánh mắt sắc bén hướng về phía Quỷ Hậu.
"Trả thù? Cô đang nói đùa gì vậy, ngay cả Âm Kha, cô ta cũng dễ dàng đánh bại thì hai chúng ta." Quỷ Hậu mỉa mai nói.
"Ai nói chỉ có hai chúng ta?" Tô Nguyệt Đóa ngắt lời Quỷ Hậu.
"Ý cô là chúng ta có đồng minh?" Quỷ Hậu nắm chặt thanh chủy thủ.
"Đúng vậy, không chỉ một mà còn rất nhiều." Tô Nguyệt Đóa cười nguy hiểm.
Bắt đầu từ hôm đó Tô Nguyệt Đóa cùng Quỷ Hậu đi tìm thêm đồng minh, đi lấy cắp các bảo bối của các đại gia tộc.
Các cấm chú cũng bị họ lấy cắp dễ dàng vì Tô Nguyệt Đóa vẫn còn hào quang nữ chính.
"Sắp rồi."
Tô Nguyệt Đóa nhắm lại hai mắt, trực tiếp cầm dao cắt tay mình, sau đó cho máu rơi vào một loại bùa cổ xưa, vì mất khá nhiều máu nên khuôn mặt cô ta trắng bệch.
"Tiểu Đóa, để anh băng bó." Bạch Vũ Huyền lo lắng đến gần, nhẹ nhàng băng bó cánh tay đã bị rạch một đường khá dài.
Khổng Tước đứng ở bên ngoài, đôi lúc lại nhìn vào trong xem cô ta có bị gì không. Bây giờ hắn đã lấy cả bản thể ra để đi cùng cô ta, linh thú chỉ cho những người họ tin tưởng thấy bản thể.
Tô Nguyệt Đóa nhìn phía Quỷ Hậu, liền thấy bà ta lắc đầu ý bảo vẫn chưa đủ máu.
"Vũ Huyền, buông ra, vẫn chưa đủ máu." Cô ta đẩy nhẹ Bạch Vũ Huyền ra, miễn cưỡng cười.
Khổng Tước thấy vậy thì liền bước vào xung phong bảo hãy lấy máu mình đi, Quỷ Hậu tất nhiên đồng ý, máu của linh thú còn tinh khiết hơn máu của thiên sư gấp mấy lần.
Máu càng chảy nhiều, khuôn mặt nó càng tái nhợt, đến khi không chịu được nữa, nó mới ngã xuống. Tô Nguyệt Đóa lo lắng cầm máu cho nó.
"Đủ rồi, tuần sau chúng ta sẽ bắt đầu phản công." Quỷ Hậu nhìn ba người gật đầu.
"Vũ Huyền, anh đi gọi bọn họ, em sẽ ở lại chăm sóc cho Khổng Tước." Tô Nguyệt Đóa nhìn Bạch Vũ Huyền, nhẹ nhàng nói.
"Được."
____
Một tuần sau tại hội thiên sư.
"Khổng gia chủ." Một tên thiên sư, quần áo tơi tả chạy vào sảnh, khuôn mặt hốt hoảng.
"Chuyện gì?" Vân Yến đặt thanh chocolate xuống mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.
"Bọn họ... Tô Nguyệt Đóa quay lại trả thù." Vừa dứt câu hắn đã bị một mũi tên đâm xuyên qua, máu văng tung tóe, một giọt vô tình dính vào tay cô.
Mọi thiên sư ở đó kịp thời nghe thấy liền chạy tán loạn, ngay cả Tiểu Mai luôn bình tĩnh cũng có chút hoảng loạn.
"Chú, sơ tán thiên sư và người dân đến nơi xa chút, con sẽ giải quyết." Vân Yến mỉm cười, trong đôi mắt có chút điên loạn cùng phấn khích.
"Được, chú hiểu rồi, Tiểu Mai, Tiểu Ngọc, chúng ta đi."
Lâm Y Thần biết mình không giúp được gì liền nhanh chóng sơ tán mọi người, trong tích tắc cả hội thiên sư liền trống trơn, không một bóng người.
Vân Yến lấy cây kiếm ra từ trong không gian, ý cười trên khuôn mặt càng sâu, cô bước ra bên ngoài nhìn một đội quân ma quỷ trên bầu trời.
Người điều hành là Tô Nguyệt Đóa cùng nam chính và con công, không nhìn thấy Quỷ Hậu.
"Tô Nguyệt Đóa, đứng trên đó nhìn xuống có mỏi cổ không?" Vân Yến cười tủm tỉm, thân thiện vẫy tay chào.
Tô Nguyệt Đóa: "..." Cô ta hỏi cái quái gì vậy?
"Khổng Nhược Vũ, đừng nhiều lời, để tôi xem thử cô địch lại đội quân của tôi không." Tô Nguyệt Đóa nhếch môi, vẫy tay, ngay lập tức cả đại đội ma quỷ liền lao xuống nơi cô đứng.
Vân Yến như hóa thân thành một cỗ máy, điên cuồng mà chém, cô chém đến đâu, số ma quỷ liền giảm đến đó.
Bạch Vũ Huyền thấy tình huống không khả quan, liền cho các linh thú xuống, trong đó có cả Khổng Tước.
"Khổng gia chủ, thật xin lỗi." Khổng Tước từ phía sau lưng Vân Yến dùng kiếm đâm thẳng vào bả vai cô.
Nhưng chưa kịp đâm thì mũi kiếm của Vân Yến đã đâm thẳng vào tim nó, Khổng Tước mở to mắt, miệng mấp máy mấy từ không rõ, nó nhìn về phía Tô Nguyệt Đóa rồi ngã xuống.
"Khổng Nhược Vũ! Cô dám!" Ánh mắt cô ta đầy hận thù nhìn cô.
Khổng Tước là người giúp đỡ cô ta rất nhiều, nó là một trong những người quan trọng của cô ta, thế mà... thế mà nó lại bị cô đâm một nhát xuyên tim!
"Nguyệt Đóa, bình tĩnh." Bạch Vũ Huyền ôm hai vai cô ta, dịu dàng xoa đầu.
"Nhưng... nhưng Khổng Tước bị cô ta đâm chết rồi." Tô Nguyệt Đóa không chịu được mà khóc.
"Không sao, chúng ta sẽ giết cô ta để phục thù." Bạch Vũ Huyền chán ghét nhìn cô, Khổng Nhược Vũ dám làm em ấy khóc thì nhất định phải chịu đau đớn.
Ma quỷ ngày càng giảm đi, một đoàn đội ma quỷ khác lại đến, Vân Yến vẫn tiếp tục chém không ngừng nghỉ, cô dường như không mệt mỏi mà trông cô càng hưng phấn.
"Chuyển sang kế hoạch B." Bạch Vũ Huyền nhìn tình hình không khả quan này, hô to.
Tô Nguyệt Đóa ngay lúc đó liền bình tĩnh trở lại, lau đi nước mắt mà lao xuống phía cô, dùng kiếm của Lam gia đâm vào tay cô.
Bạch Vũ Huyền cũng nhảy xuống, dùng cung tên của Bạch gia, nhắm vào chân cô bắn.
Vân Yến một tay chặn kiếm, một tay dùng kiếm chém mũi tên ra làm hai. Đọc thêm nhiều truyện ở || Trum Truyen.ne t ||
"Chỉ có chút tài mọn như thế này thôi sao?"
Giọng nói của Vân Yến đầy khiêu khích, lấy từ trong không gian ra chiếc roi màu trắng hôm nọ, quấn quanh hai người họ.