Tối đến, khắp biệt thự gia tộc Aunties được thắp sáng bởi hàng trăm ngọn đèn pháp thuật khiến nó trông như chiếc đèn khổng lồ huyền bí giữa kinh thành tráng lệ này.
Vào trong biệt thự rồi mới thấy người hầu ở đây đang ra vào tấp nập từ phòng bếp đến phòng ăn chính, trên tay họ bấy giờ là những đĩa thức ăn mới còn nóng hổi.
Sau khi mang thức ăn đặt trên một chiếc xe có bánh, một người hầu khác lại đẩy chiếc xe đi đến phòng ăn chính của biệt thự.
Cửa phòng ăn mở toang ra, hình ảnh hoàng tráng bên trong liền hiện ra trước mắt ta. Căn phòng được trang trí bởi những họa tiết cổ điển kẻ sọc quý phái, phù hợp với danh tiếng của gia tộc nhưng lại không kém phần ấm áp của một gia đình.
Giữa phòng ăn là một chiếc bàn gỗ dài chừng tám mét, chiếc bàn được phủ bởi một tấm màn ren trắng sạch sẽ, trên có nến, chén đĩa... và một số món ăn được bày biện kì ba.
Đầu bàn có một người đàn ông với dáng vẻ trang nghiêm đang ngồi. Nhưng nhìn kĩ thì vẫn thấy được sự hồi hộp của ông dưới vẻ mặt khó gần ấy.
Lúc thức ăn đã được mang lên bàn hơn một nửa,
Olthout Aunties đột nhiên cảm thấy có chút căng thẳng, ông nhìn quản gia, người đang đứng cạnh cửa ra vào, hắng giọng hỏi: "Tiểu thư đã xuống chưa?"
Quản gia trưởng cười đáp: "Đại công tước kiên nhẫn thêm một chút nữa nhé, tiểu thư sắp chuẩn bị xong rồi. Có lẽ là lâu rồi không được ăn tối cùng ngài, cho nên tiểu thư mới chuẩn bị kĩ càng như thế?"
Olthout Aunties gật gật gù tán đồng, khóe môi treo lên một nụ cười nhạt, nhưng kết hợp với khuôn mặt hiếm khi thay đổi biểu cảm kia, thì nụ cười kia có mà cũng như không có.
Khoảng chừng mười phút sau, thức ăn rốt cuộc cũng đã được bày đầy bàn ăn, mỗi món mang một màu sắc cùng mùi hương riêng, lại còn được trang trí rất trang trọng như đang ở trong buổi tiệc lớn.
Ngay lúc đó, cửa phòng ăn vừa đóng lại bởi người hầu lại được mở ra, thiếu nữ với nét xuân phơi phới bước vào, trong đôi mắt xanh ngắt tròn xoe chứa một tia hàm ý khi nhìn thấy bàn ăn.
Đến gần Olthout Aunties, cô theo lễ nghi mà nâng váy cúi người, nhẹ nhàng cất lời chào: "Chúc cha một buổi tối tốt lành."
"Ừ, con cũng vậy." Olthout Aunties khụ khụ mấy tiếng, trông có vẻ khá mất tự nhiên.
Người hầu phía sau thuần thục kéo chiếc ghế bên cạnh Olthout Aunties ra cho Vân Yến, chờ cô ngồi vào xong, họ mới bắt đầu lấy tô salad sặc sỡ ra đặt vào bên tay trái của cô, lần lượt như thế, các món ăn tiếp theo dần dần tập trung trước mặt cô.
Vân Yến không ăn vội, cô bình tĩnh ngước lên nhìn Olthout Aunties một cái, đáy mắt hiện lên một tia ám quang.
"Cha vẫn không đồng ý việc con đi học trở lại à?"
Một tiếng keng vang lên, Olthout Aunties ngẩng đầu nhìn cô. Tiếng keng là do chiếc nĩa của ông sơ ý chạm vào thành của tô salad.
"Rosilatte, con ăn tối trước đi." Ông rũ mắt, tiếp tục dùng nĩa chọc chọc đĩa salad, chọc một hồi ông lại nói thêm: "Ăn xong rồi thì chúng ta sẽ bàn đến chuyện đó sau."
Vân Yến khẽ cười, ngón tay chạm vào thanh dao bên tay trái mình, cô khẽ miết nó.
"Cha biết hậu quả của việc diệt mối không tận gốc không ạ?"
Động tác chọc ngoáy tô salad của Olthout Aunties lại ngừng, ông vừa nghe đã hiểu ý của Vân Yến là gì.
Có vẻ là đối với cô, bọn học sinh loắt choắt ở trường chỉ là đám mối thích ăn gỗ mà thôi. Mà mối không diệt tận gốc thì bàn ghế sẽ bị hỏng cả, không thể xem thường được.
"Rosilatte, cha sẽ giải quyết mọi chuyện một cách thích đáng và lấy lại công bằng cho con. Dù tên chủ mưu có là ai chăng nữa..." Olthout Aunties không ngẩng đầu, từ phía của Vân Yến cũng không thấy được biểu cảm nào trên khuôn mặt của ông.
Vân Yến khẽ nhướng mày, giọng điệu có phần khó tin, "Kể cả kẻ đó là người của hoàng tộc à?"
Olthout Aunties cũng nhướng mày, ông liếc nhìn cô, "Tại sao ta lại không thể xử lý được người của hoàng tộc?"
Dường như cảm thấy lời của mình không đủ sức thuyết phục, ông liền nói thêm: "Chỉ cần gia tộc Aunties muốn, hoàng tộc cũng phải nhượng bộ mà thôi. Vì chúng ta có tiền, có quyền, có sức mạnh mà."
Gia tộc Aunties bấy lâu nay luôn đứng trung lập, nhưng không phải là kiểu gia tộc sẽ làm ngơ tất cả mọi chuyện từ các phe thù địch nhau gây ra. Ngược lại gia tộc Aunties sẽ làm người giảng hòa, nghiêm trọng hơn thì sẽ dùng sức mạnh để giải quyết những vấn đề liên quan một cách triệt để nhất có thể.
Nhưng mà việc Rosilatte Aunties đính hôn với cháu của hoàng Đế vào những ngày trước vốn dĩ đã tuyên bố bản thân gia tộc Aunties đang nghiêng về phía hoàng tộc.
Đó là lí do vì sao Vân Yến hỏi câu ấy, hòng xem xem Olthout Aunties có thật sự ưu tiên việc công hơn việc tư hay không.
Nhưng mà suy nghĩ của ông ấy thú vị hơn cô tưởng.
Giả sử như kiếp trước khi Rosilatte Aunties chịu nói chuyện với Olthout Aunties đàng hoàng thì có lẽ câu nói này, cô ấy cũng đã được nghe.
"Con biết mà." Vân Yến gật gù, bên môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, "Việc chủ mưu là ai con cũng đã biết, con chỉ muốn đi học lại để nói chuyện với người đó, còn lại thì nhờ vào cha vậy."
"À... ừ?" Olthout Aunties sửng sốt, "Thông tin từ nguồn tin con nhận được có đáng tin hay không?"
Vì là một Đại công tước nhậm chức đã lâu, sự tinh tế của Olthout Aunties vốn có thừa. Điều này đã được ông thể hiện rất rõ vào lúc này, thay vì hỏi: "Vì sao con biết được chủ mưu là ai?" Thì ông lại hỏi, "Thông tin từ nguồn tin con nhận được có đáng tin hay không?"
Về ý nghĩa cơ bản thì cả hai câu đều như nhau, nhưng khi Olthout Aunties dùng câu thứ hai, điều đó có nghĩa là ông ta tôn trọng sự riêng tư cũng như dư sự thông minh để hiểu được lý do Vân Yến nói với ông như thế.
"Khá đáng tin ạ." Vân Yến dùng nĩa chọc thẳng vào miếng cà rốt được cắt hình trái tim nhỏ, "Mà nếu như nguồn tin sai, thì người bất lợi cũng không phải con, mà là kẻ đưa tin sai đấy."
Nói xong, Vân Yến liền dùng nĩa đưa miếng cà rốt vào miệng, tao nhã cắn một miếng, chậm rãi thưởng thức món ăn.
Ừm, cà rốt có vị cà rốt.
Nghe Vân Yến nói thế, sắc mặt Olthout Aunties có chút tốt lên.
Con gái không chịu uất ức bất lợi đã là niềm vui vào cuối tuần của ông rồi.
Sắc mặt đang rất tốt của Olthout Aunties đột nhiên tối sầm lại sau một hồi im lặng của cả hai bên.
Sau khi cả hai ăn xong món khai vị, người hầu liền nhanh tay dọn dẹp sẵn tiện bày ra món ăn chính để cả hai có thể ăn uống một cách thuận tiện nhất có thể.
Nhân lúc này, Olthout Aunties vờ như mình đamg vô tình nói: "Dạo này ta nghe nói con khá thân thiết với đội trưởng đội kỵ sĩ thứ nhất Jethro Nolan nhỉ."
Vân Yến suýt nữa là cười thành tiếng.
Không phải là Olthout Aunties là người tự đẩy Jethro Nolan đến trước mặt cô hả?
Bây giờ còn chơi trò thăm dò cô là có ý gì vậy?
"Cũng không đến mức đó ạ." Vân Yến nuốt một ngụm nước bọt, khách khí đáp.
"Thế à." Olthout Aunties gật đầu, sau đó cũng không nói thêm chuyện gì nữa.
_
Một tiếng trước ở phòng bếp.
Xung quanh một người đang cầm dao chăm chú gọt cà rốt là một đám người hầu với đôi mắt bừng bừng khí thế, sáng như sao trên trời.
"Kỵ sĩ, ngài cắt cà rốt thật tốt!" Người hầu tóc nâu reo lên, "Tiểu thư nhất định sẽ rất thích cho mà xem."
Đầu bếp già nhanh chóng tiếp lời, "Đúng thế! Đúng thế! Kỵ sĩ cắt cà rốt thật ngay ngắn, sống trên đời này bấy lâu nay tôi chưa thấy ai cắt cà rốt đẹp như ngài!"
...
Lời khen cứ nối đuôi nhau mà vang lên làm cho Jethro Nolan có chút ngại ngùng.
Vốn dĩ là hắn chỉ định tham quan nhà bếp thế nào theo lời của Vân Yến thôi, ai ngờ vừa bước vào, hắn đã bị người ở phòng bếp lôi vào vì nghĩ hắn đến đây để giúp đỡ.
Dù gì hắn cũng thích giúp đỡ người khác, cho nên việc này đối với hắn không phiền phức cho lắm.
Nhưng mà vào phòng bếp chỉ cắt cà rốt cũng được khen thì...
"Ôi! Tiểu thư mà thấy cà rốt hình trái tim thì người sẽ vui chết mất!"
"Đúng vậy đó!"
...
Jethro Nolan vừa vểnh tai lên nghe lời nịnh nọt của người hầu, môi cũng nâng cao thành một độ cung nhất định.
Cà rốt hắn cắt đẹp như thế này mà tiểu thư không thích mới là lạ đấy nhỉ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT