Một tháng sau, bạo loạn phía Nam đã được Ôn Hoàng Sinh xử lý xong xuôi, dân nhân phía Nam cũng an tĩnh trở lại nhờ công trấn áp của thủ hạ do Phùng Trinh Du phái đến.

Đúng lúc nãy, thuốc trị dịch bệnh cũng được Phùng Trinh Du và Thanh gia tộc kết hợp tung ra ngoài thị trường để bán cho những người nhiễm bệnh.

Thế nhưng dân chúng đã nhiễm bệnh từ năm trước, tiền ăn uống bây giờ sợ là còn không đủ, huống chi là tiền để mà mua thuốc uống?

Lợi dụng tình cảnh oái ăm này, Phùng Trinh Du lấy danh nghĩa của Hoàng Châu Sa để tài trợ thuốc giải cho nhân dân bị nhiễm bệnh trên khắp đất nước.

Nhờ vậy mà uy tín của Hoàng Châu Sa trong nước lại lần nữa tăng vọt, cô ta chính thức trở thành tân Nữ Đế trong tim của dân chúng lúc bấy giờ.

Xử lý xong chuyện bạo loạn và dịch bệnh, tiếp đến là chuyện quốc tang.

Chuyện quốc tang lại được một tay Phùng Trinh Du xử lý hết mọi chuyện một cách tỉ mẫn và không thiếu nước nào.

Không ai ra mặt chê bai, đương nhiên chuyện quốc tang cũng mau chóng qua đi.

Cuối cùng cũng đến lễ đăng cơ của Hoàng Châu Sa, so với quốc tang và chuyện dịch bệnh, Phùng Trinh Du đặc biệt xem trọng lễ đăng quang này hơn cả.

Bà ta mời cả đồng minh từ liên minh Hòa Bình đến, còn mời cả Minh gia vốn đã ở ẩn đã lâu đến tham dự chung vui.

Không cần nghĩ nhiều cũng biết Phùng Trinh Du xem trọng Hoàng Châu Sa đến mức độ nào.

Trong khoảng thời điểm hoàng cung đang tấp nập việc làm, Phùng Ái Quân đã được Phùng Trinh Du đưa về lại nơi vốn của mình.

Một lần nữa được đối xử như con người, Phùng Ái Quân cảm thấy thật buồn cười biết bao.

Phùng Ái Quân chống cằm, nhàn nhạt nhìn sang Hoàng Châu Sa và Thanh Tuệ Hi ngồi cười đùa vui vẻ ở đối nhiên, trong lòng nảy sinh một trận khó chịu không nói nên lời.

Lúc này hắn có trở lại thì có tác dụng gì chứ?

Nhìn Hoàng Châu Sa và Thanh Tuệ Hi kìa, hai người họ tình ái nồng nàn, không khí xung quanh còn tỏa ra một loại ấm áp hạnh phúc, một kẻ chẳng còn gì như hắn xen vào được à?

Với cả, Hoàng Mục Thánh cũng mất rồi...

Thấy Phùng Ái Quân thất thần nhìn vào hư không, Hoàng Châu Sa đành lên tiếng nhắc nhở.

"Ái Quân, chàng làm sao vậy?"

Phùng Ái Quân chớp chớp mắt, nở nụ cười ngọt ngào, "Bệ hạ, ta đột nhiên nhớ về cảnh ngày xưa khi ta và nàng đính ước dưới gốc cây đào, thật vui biết bao."

Nói xong, Phùng Ái Quân còn cố ý nhìn sang Thanh Tuệ Hi để xem vẻ mặt của hắn ra sao.

Rốt cuộc cũng chỉ nhận lại một nụ cười nhạt nhẽo không rõ ý nghĩa của Thanh Tuệ Hi, Phùng Ái Quân cũng không thèm chơi trò đả kích trái tim thủy tinh yếu ớt của hắn nữa.

Thanh Tuệ Hi bây giờ cứ như quả hồng mềm mặc người niết chặt vậy, không còn thú vị như ngày trước khi ở cùng Hoàng Mục Thánh nữa.

Cũng không còn gì để hắn ghen tuông nữa.

Phùng Ái Quân càng suy nghĩ lại càng thấy khó chịu trong lồng ngực, đáy mắt hiện lên vài tia u ám.

"Thế à?" Hoàng Châu Sa nghe thế thì phì cười, ánh mắt lộ ra một tia hoài niệm, "Hoài niệm ngày xưa thật đấy, khi ấy chúng ta chỉ là những đứa trẻ ngây thơ trốn khỏi đám hạ nhân để được đi ngao du vui chơi."

"Những ngày đó thật an bình nhỉ." Phùng Ái Quân cười cười đáp lại: "Ta tin rằng sau khi bệ hạ đăng quang rồi, cuộc sống của chúng ta cũng sẽ an bình trở lại như ngày xưa mà thôi."

Ý của Phùng Ái Quân ở đây là Hoàng Châu Sa sẽ là một vị Nữ Đế tốt, mang lại hòa bình và sự ấm no của Quân Thánh quốc.

Một lời khen vô cùng khéo léo và không bị quá khoa trương, Phùng Ái Quân thật sự khiến Hoàng Châu Sa yêu thích thêm một chút.

"Ha ha ha, chàng cũng thật biết ăn nói đó, sao ta lại không phát hiện ra chàng ăn nói giỏi như vậy nhỉ Ái Quân?" Hoàng Châu Sa hài lòng nhìn Phùng Ái Quân.

Sau khi trở về hoàng cung, Phùng Ái Quân càng ngày càng có sức hút hơn ngày xưa, cũng xinh đẹp mơn mởn hơn xưa rất nhiều.

Khiến cho Hoàng Châu Sa cô ta... thật sự không nhịn được mà cảm thán.

Phùng Ái Quân đây, mới xứng đáng làm phượng hậu của cô ta!

Còn Thanh Tuệ Hi, thật tiếc cho hắn.

Bởi vì sau khi nghĩ lại thì cô ta thấy những lời nói của Phùng Trinh Du rất đúng.

Vị trí thích hợp nhất cho Thanh Tuệ Hi chính là làm phi cho cô ta mà thôi.

_

Vài sợi tóc nâu lướt qua sườn mặt của người phụ nữ trung niên, người phía trước đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã cách bà ta năm sáu mét.

Nắng xen qua từng kẽ lá, vài tia rọi thẳng xuống mặt đất, vài tia nắng lại vương trên bờ vai gầy rộng của nữ tử tóc nâu.

Lúc này người phụ nữ trung niên chạy không theo kịp nữ tử tuổi xuân phía trước nữa, bà ta đành đứng lại, tay chống eo rồi thở vài giây.

"Ây dô, bệ... à không, tiểu thư, ngài đi chậm lại một chút được không ạ? Chờ ta nữa!"

Nữ tử phía trước nghe vậy thì liền dừng lại, không như những người khác sẽ quay lại đỡ người phụ nữ kia đi, cô đây lại quay người nhìn dáng vẻ chật vật của bà ta, sẵn tiện cười nhạo mấy tiếng.

"Trưởng cung, ngươi già rồi, có lẽ là ta nên cho ngươi nghỉ hưu sớm thôi."

Trưởng cung trợn mắt, ấm ức không nói thành lời.

"Còn bệ hạ thì tốt rồi, vứt cả ngai vàng để đi đến nơi khỉ ho cò gáy này rồi lại chạy về..." Trưởng cung bĩu môi, "Cũng không cho người ta biết mục đích là gì cả."

Vân Yến nhướng mày, giọng nói không giận tự uy.

"Ngươi lại đang mắng trẫm đấy à? Từ khi trẫm tạm thời cho Hoàng Châu Sa mượn ngai vàng thì số lần ngươi phản bác ý kiến của trẫm hơi bị nhiều rồi đấy."

Nói đến đây, Vân Yến liền bày ra vẻ mặt suy ngẫm một cách nghiêm trọng.

"Có lẽ nào là bà đang muốn được trẫm chém đầu sau khi trở về kinh thành hay không? Dạo này bà lại chán sống như ngày trước rồi à."

Trưởng cung mất hồn hụt chân vấp té: "..."

Thì ra bệ hạ còn rất để tâm chuyện ngày trước của mình.

Nhưng bệ hạ toàn để tâm mấy chuyện không đâu mà thôi.

"Bệ hạ... người ta sai rồi..." Trưởng cung thút thít cắn tay áo.

"Trẫm không quen ai tên người ta cả, nếu có thì thông cảm cho trẫm, dạo này trí nhớ ta hơi kém một chút." Vân Yến nhíu mày, tay đỡ trán nhìn lên bầu trời.

"Nắng chói quá làm cho trẫm cảm thấy có chút nóng." Vân Yến nói xong liền đi nhanh như gió đến chỗ trưởng cung, thẳng tay vứt vài món đồ nặng nhọc trên vai mình xuống.

"Ngoan ngoãn mang giúp trẫm một chút, sau khi trở về kinh thành sẽ được trẫm thưởng hậu hĩnh."

Nói xong, Vân Yến liền xoay người đi tiếp, mặc trưởng cung đang đau chân ngồi im một chỗ.

Trưởng cung: "..."

Người ta sai rồi mà! Bệ hạ!!!

"Bệ hạ!!!"

Vân Yến đã đi trước trưởng cung một đoạn khá xa, vậy mà giọng của trưởng cung vẫn vang đến tai cô cơ đấy.

"Ài... dạo này đám động vật trong rừng thành tinh hết rồi, hai chữ bệ hạ mà cũng biết nói." Vân Yến thở dài.

Động vật biết nói, bắt về chơi chơi cũng tốt, tiếc là bận bịu quá, sợ không chú ý thì nó sẽ bị Phùng Trinh Du chọc chết mất.

Trưởng cung suy sụp tinh thần nhìn Vân Yến đi xa dần, không còn cách nào, bà ta đành vừa lết vừa kéo đống đồ cô vừa bỏ lại theo.

"Ngược đãi hạ nhân, đúng là một nữ đế tốt."

Âm thanh chế giễu phát ra trong đầu Vân Yến khiến cô không khỏi giật đuôi lông mày vài cái.

"Thì ra là ngươi vẫn còn sống, ta tưởng đêm hôm nọ khi ta bị thương sắp chết thì ngươi bảo mình đau buồn muốn chết khi nhiệm vụ có khả năng sẽ thất bại mà."

000 chưa kịp chế giễu đến câu thứ hai đã bị chặn họng.

"Chuyện xui rủi mà cô còn muốn nhắc lại sao?" 000 tỏ ý mình đang ghét bỏ cô, "Biết rõ phía Nam không an toàn vẫn đến tìm chết, quả là một nhiệm vụ giả thèm được ngược thân."

"Nếu không đến thì mi nói xem ta tìm hiểu về yêu cầu nhiệm vụ của nguyên chủ như thế nào?" Vân Yến trợn mắt khinh thường, "Dựa vào ngươi chắc?"

Bị Vân Yến nói trúng nỗi đau về sự vô dụng của mình, 000 chột dạ nói: "Người ta thật ra cũng có thể giúp cô nha."

"Ha hả, trẫm không quen ai tên người ta." Vân Yến lạnh nhạt đáp.

"Ký chủ, 000 thật ra rất có dụng đó!" 000 hắng giọng một tiếng rồi nói.

"Để dành sự có dụng ấy cho mình ngươi đi." Vân Yến cười ha hả.

"Cô ghét bỏ tôi cho nên tôi mới không thể hiện được khả năng của mình, chứ không phải do tôi vô dụng." 000 khẳng định.

Vân Yến nghe thế liền nhướng mày, "Đậu Nành, anh trai Đậu Đen của ngươi đi đâu mất rồi?"

Tiểu Bạch im lặng vài giây mới hiểu hai cái tên cô đang nói là tên của anh em nhà mình.

Đúng là ký chủ tốt, đặt tên mà cũng vừa xấu vừa hèn.

Đậu Nành, Đậu Đen vừa nhỏ xíu lại vừa xấu, vậy mà Vân Yến lại đi đặt cho hai tụi nó cái tên đáng ghét này.

Còn chẳng bằng những cái tên xinh đẹp của hệ thống nhà người ta gì mà Tiểu Cún, Tiểu Khả Ái, Công Chúa Nụ Cười, Cảnh Sát Cơ Động... cơ.

"Ngươi xác định có hệ thống tên Công Chúa Nụ Cười à?" Vân Yến nghi ngờ hỏi Tiểu Bạch, "Ai mà lại đặt cái tên thiểu năng như vậy được chứ..."

Tiểu Bạch hừ hừ vài tiếng, "Ngày xưa hệ thống đầu tiên của Thập chủ thần được ngài ấy đặt tên là Công Chúa Nụ Cười đó, hồi đó mấy cái tên như vậy còn trở thành trend trong thành của ngài ấy."

Vân Yến: "..." Cô không hiểu tư duy của mấy kẻ thiểu năng.

À không, nói đúng hơn là cô không muốn hiểu tư duy của mấy kẻ thiểu năng.

"Mà ký chủ này, hình như đám sát thủ phía sau sắp đuổi đến chỗ trưởng cung rồi đó." Tiểu Bạch thấy tình hình có chút không ổn liền nhắc nhở.

Nhờ có Tiểu Bạch mà Vân Yến mới nhớ đến việc mình và trưởng cung đang chạy trốn khỏi đám sát thủ của Lục Nam quốc cùng trưởng cung.

Vân Yến xoay đầu chạy đến vị trí trưởng cung lăn lê bò lết.

"Trưởng cung, ngươi muốn chết chưa?"

Trưởng cung:???

Vừa quay trở lại đã hỏi người ta muốn chết chưa, bệ hạ đây là đang đùa dai hay là nói thật vậy?

"Sát thủ đuổi đến rồi, hay là người chết thay trẫm đi." Vân Yến vừa nói vừa xem xét tình hình xung quanh, "Nhưng mà ngươi đừng lo, chắc là bọn chúng chỉ bắt ngươi lại tra khảo chứ không chết ngay lập tức đâu."

Bắt lại tra khảo chứ không chết ngay lập tức...

Không chết ngay lập tức...

Chết...

Vậy ý của bệ hạ là kiểu gì bà ta cũng chết á hả?

Hồng nhan bạc mệnh, trưởng cung sắp khóc thương cho số phận của mình thật rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play