Lúc mọi người phát hiện Vân Yến đã nhiễm bệnh đã là một tuần sau sự kiện đầy thảm khốc đó.

Mặc dỳ trưởng cung đã dặn dò kĩ càng với thành chủ rằng không được lan truyền tin tức này cho bất kì ai, đặc biệt là những người ở kinh thành.

Bịt miệng một người thì rất dễ nhưng bịt miệng cả đám hạ nhân ở phủ thì lại không dễ dàng tí nào.

Vì vậy chỉ trong vài ngày sau, tin tức ghê gớm đó truyền về kinh thành, khiến cho ai cũng nháo nhào cả lên, đặc biệt là đám người Phùng Trinh Du.

Bọn họ nháo nhào không phải là vì lo lắng cho Vân Yến mà là vì phải chuẩn bị cho buổi tiệc chúc mừng kế hoạch ám sát Nữ Đế đã thành công tốt đẹp.

Bây giờ với một thân thể mang dịch bệnh và đầy rẫy những vết thương nặng như vậy, chắc chắn là Vân Yến khó có thể bảo toàn được tính mạng để mà trở về kinh thành.

Bọn họ có vui mừng cũng phải thôi, vì bản thân họ đang nắm giữ phần thắng khá cao mà.

Kinh thành thiếu đi Nữ Đế, sớm muộn gì cũng sẽ loạn xạ cả lên thôi.

...

Hôm nay kỹ lâu nổi tiếng ở kinh thành đã được ai đó thuê cả ngày, người vào được bên trong đều là những người quyền cao vọng trọng, không dễ đụng tới.

Xem ra có người đang tổ chức một buổi tiệc mà không muốn kinh động đến ai cho nên khách mời cũng hành xử một cách âm thầm như vậy.

Bấy giờ, một câu chúc vang lên trong căn phòng duy nhất sáng đèn.

"Chúc mừng ngài, Phùng quốc sư."

Trong căn phòng lúc này có khoảng hai mươi người, phần lớn đều là những gương mặt quen thuộc ở triều đình.

Số còn lại thì là những người ngoại quốc, dù vậy, ai nấy cũng đều có một khuôn mặt vui vẻ và rạng rỡ.

Tất nhiên Phùng quốc sư mà họ nói đến chính là Phùng Trinh Du, một người được xem là tàn nhẫn hơn quỷ dữ.

Ôn Hoàng Sinh nâng ly lên, "Nếu không có ngài thì chúng ta đã không thể có được ngày hôm nay, cho nên chúng ta đều rất biết ơn ngài."

Phùng Trinh Du được khen ngợi đến nở cả lỗ mũi, bà ta cười cười, "Các hạ quá khen rồi, một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Nếu như không có mọi người, ta cũng sẽ không thể hoàn thành kế hoạch một cách hoàn mỹ như vậy được."

"Ha ha, ngài lại cứ khiêm tốn." Ôn Hoàng Sinh cười lớn, tay vỗ vỗ vai của Phùng Trinh Du.

Phùng Trinh Du nhàn nhạt nhấc tay của Ôn Hoàng Sinh ra khỏi vai của mình.

Ôn Hoàng Sinh thấy vậy cũng không nói gì, bà ta chỉ cười trừ cho qua chuyện.

Bây giờ Phùng Trinh Du là người có tiếng nói nhất, Ôn Hoàng Sinh còn chưa ngu đến mức vì chút chuyện nhỏ này mà gây hấn với bà ta.

Chờ mọi người im lặng một chút, Phùng Trinh Du mới bắt đầu lên tiếng: "Tuy là Nữ Đế hiện tại không còn khả năng để đấu lại chúng ta, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng trường hợp Nữ Đế vẫn còn giấu chiêu cuối."

"Thế nên ngày mai các hạ hãy đi lan tin đồn về việc Nữ Đế bị nhiễm bệnh, khả năng cao là ảnh hưởng đến tính mạng cho cả kinh thành biết đi." Phùng Trinh Du nhìn quanh một vòng, lời nói tự động có sự uy nghiêm.

Nghe đến đây, một quân thần tò mò hỏi: "Nếu như chúng ta lan tin đồn nhanh như vậy thì chẳng phải hai vị kia sẽ lập tức lao vào tranh giành ngai vàng hay sao? Lúc ấy tình thế sẽ bất lợi đối với bệ hạ mất..."

Hai vị kia trong lời của người phụ nữ đó là Ngũ công chúa và Lục công chúa - người vừa thể hiện ra ý tranh giành quyền lực của mình gần đây.

"Sao lại bất lợi nhỉ?"

Người hỏi câu đó không phải là Phùng Trinh Du, mà là một cô gái có vẻ ngoài y hệt bà ta nhưng trông trẻ trung và xinh đẹp hơn hẳn.

Cô ta là Phùng Linh Nhạc.

"Ngược lại việc thông báo lại khiến chúng ta có thể dễ dàng đưa Nhị điện hạ lên ngôi đấy chứ." Phùng Linh Nhạc cười cười, "Làm ngư ông đắc lợi không phải rất tốt sao?"

Phùng Trinh Du không phản bác Phùng Linh Nhạc, chỉ im lặng nhìn cô ta.

"Ồ... thì ra là vậy." Quan thần gật gù tỏ ý mình đã hiểu.

"Haha, quả nhiên là hổ mẫu sinh hổ tử mà." Ôn Hoàng Sinh nhìn Phùng Linh Nhạc, "Linh Nhạc bây giờ cũng đủ lớn để làm việc thay cho mẫu thân rồi nhỉ."

Phùng Linh Nhạc mỉm cười không đáp.

"Đến đó thôi, hôm nay là ngày ăn mừng, chúng ta hạn chế nói về về việc phức tạp một chút." Phùng Trinh Du lạnh nhạt nâng ly, "Vì một Quân Thánh quốc phát triển mạnh mẽ, vì một Nữ Đế tài năng và thông thái như Nhị điện hạ, ta hứa sẽ hết mình cống hiến."

Mọi người đồng thời nâng cao ly, đồng thanh nói: "Vì một Quân Thánh quốc phát triển mạnh mẽ, vì một Nữ Đế tài năng và thông thái như Nhị điện hạ, ta hứa sẽ hết mình cống hiến."

_

Đêm tối, ánh trăng sáng phủ cả hoàng cung, dịu dàng mà dát lên làn da trắng nõn của nam tử một tầng ánh sáng mỏng.

Nam tử mặc một thân bạch y trong sạch, cùng với mái tóc trắng muốt như tuyết, trông hắn mới thật mỹ lệ làm sao.

Cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nam tử đặt lên vai của nữ tử đối diện, hắn khẽ nghiêng đầu, giọng nói mang theo một chút hoài nghi.

"Vậy... ngài mới là người hôm đó đã giúp ta sao?"

Nữ nhân tóc đỏ nghe vậy liền bật cười, tiếng cười trầm thấp thanh thúy như tiếng chuông khiến nam tử hơi ngại ngùng.

Thấy vậy, nữ nhân cười thích thú, ngón tay thon dài chọc vào mi tâm của hắn, "Nếu không là ta thì chàng nghĩ người đó là ai?"

Đột nhiên nữ nhân ngừng vài giây, rồi lại nhìn chằm chằm nam tử, ngữ khí có chút không vui.

"Chắc chàng không nghĩ người đó là Nữ Đế đấy chứ, Tuệ Hi?"

Thanh Tuệ Hi ngơ ra một lúc, nhìn thấy đôi mắt man mác buồn của Hoàng Châu Sa, hắn chợt trầm xuống.

"Thật ra ban đầu ta nghĩ bệ hạ mới là người đó." Thanh Tuệ Hi rũ mi, hối lỗi nói, "Bây giờ xem ra là không phải rồi."

Hoàng Châu Sa hạ khóe môi xuống, híp mắt nhìn hắn, "Tại sao chàng lại nghĩ người giúp chàng là hoàng tỷ mà không phải là ta?"

Thanh Tuệ Hi yếu ớt giải thích, "Ngày trước ta có kể chuyện cho bệ hạ, ngài cũng không phủ nhận ngài là người đó."

"Nhưng cũng không phủ định, đúng chứ?" Hoàng Châu Sa nhướng mày.

"Hơn nữa bệ hạ cũng tạo cho ta một cảm giác đáng tin cậy, và ngài cũng rất trân trọng ta." Khuôn mặt Thanh Tuệ Hi hơi tái nhợt, môi liên tục mấp máy.

"Dù ta mới là người lấy đi lần đầu của chàng sao?" Hoàng Châu Sa chống cằm nhìn Thanh Tuệ Hi.

"Nếu hoàng tỷ trân trọng chàng thì tỷ ấy đã sớm thị tẩm chàng rồi." Hoàng Châu Sa ác ý nói thêm.

Sắc mặt Thanh Tuệ Hi vốn đã tái nhợt, nay lại còn nhợt nhạt hơn, hắn nắm chặt cổ tay áo, môi cũng mím lại.

Phải rồi, bệ hạ vốn dĩ không có chút tình cảm gì với hắn cả, những gì cô làm từ trước đến nay đều là vì lợi dụng hắn làm tấm chắn.

Cô dùng hắn để kích thích sự ghen ghét của phượng hậu và những vị phi tần khác, chỉ vậy thôi.

Lợi ích của hắn chỉ có nhiêu đấy...

Nhìn bàn tay đang run rẩy chả Thanh Tuệ Hi, Hoàng Châu Sa nhận ra mình đã quá đáng.

Cô ta kéo hắn vào lòng, môi kề tai hắn.

"Chàng bây giờ đã là người của ta, không cần nghĩ đến mấy việc đó, chỉ cần để tâm đến chính sự của hai chúng ta mà thôi."

Hơi nóng phả vào tai khiến khuôn mặt Thanh Tuệ Hi liền đỏ bừng lên, hắn lắc đầu liên tục khiến cho Hoàng Châu Sa dở khóc dở cười.

"Thế nào? Chàng không muốn lại làm chuyện chính sự cùng ta một lần nữa à?"

Thanh Tuệ Hi ngượng đỏ mặt, lập tức chôn mặt vào ngực của Hoàng Châu Sa.

Một ngày sau khi Vân Yến rời khỏi kinh thành, Hoàng Châu Sa bị người nào đó chuốc tình dược vô tình đi vào cung của Thanh Tuệ Hi.

Một lần cưỡng ép hắn ta khiến cho Hoàng Châu Sa nhớ mãi, thế là ngày nào cô ta cũng đến cung của Thanh Tuệ Hi để kính tội tiện ăn đậu hủ của hắn.

Sau vài lần tiếp xúc, cuối cùng giữa hai người cũng đã hình thành nên một mối quan hệ mập mờ.

Cung nhân biết rõ, nhưng vì biết rõ cho nên mới giả vờ không thấy gì cả.

Một người có khả năng làm thiên tử tương lai, người còn lại thì là sủng phi của thiên tử hiện tại, nếu họ để lộ chuyện này ra thì người thiệt là họ.

Vì thế, Hoàng Châu Sa và Thanh Tuệ Hi ngày càng càn rỡ hơn, họ quấn quýt nhau ở mọi nơi trong hoàng cung, kể cả ngự hoa viên - nơi Nữ Đế ưa thích nhất.

"Hình ảnh chàng khi ngại ngùng trông rất đáng yêu đấy." Hoàng Châu Sa hôn lên một lọn tóc trắng của Thanh Tuệ Hi, "Nhất là khi chàng nằm dưới thân ta, cả người đẫm mồ hôi..."

Tay của Thanh Tuệ Hi ngày càng siết chặt vạt áo của Hoàng Châu Sa khiến cô ta nghĩ rằng hắn đang rất ngại ngùng.

Thế nhưng Hoàng Châu Sa không biết, ánh mắt của Thanh Tuệ Hi lúc này lại không phải là ánh mắt long lanh có tình ý, mà là đôi mắt vô tình vô cảm.

Đây sẽ là lần cuối cùng hắn thể hiện giá trị lợi dụng của mình cho bệ hạ xem.

Hắn không chỉ là lá chắn của cô, mà còn là một tên phóng đãng.

Bệ hạ, nếu có thể thì ngài hãy mãi mãi ở phía Nam.

Đừng quay trở về...

__

Mẹ Kế: Chap cuối của năm 2021 nhé!!! Tặng quà sinh nhật trễ cho một bạn độc giả đáng iu luôn đó.

( ´ ∀ `)ノ~ ♡♡♡♡♡♡♡♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play