Khoảng thời gian sau đó, những gì nên diễn ra cũng diễn ra, không nên diễn ra cũng đã diễn ra ở hoàng cung rồi, nên Vân Yến chỉ biết yên lặng làm một nữ đế chung tình với một mình Thanh Tuệ Hi.

Còn đám quý nhân kia, cứ hai ba tháng Vân Yến lại thị tẩm bọn họ một lần, may mắn làm sao mỗi một lần thị tẩm, cô lại có thể tiện tay bắt gian cả đám luôn.

Bởi vậy, hậu cung bây giờ chỉ còn Phùng Ái Quân, Thanh Tuệ Hi và ba quý nhân trông có vẻ vô cùng yên phận mà thôi.

Mọi người đang thắc mắc rằng các quý nhân kia bị làm sao ấy à?

Thì tình cảnh vẫn y hệt như Túc Ngọc ngày đó đấy, chỉ là sẽ thay đổi một số chi tiết nho nhỏ mà thôi.

Thí dụ như bây giờ chẳng hạn.

"Nghe nói quý nhân đây rất thích hoa hồng của trẫm."

"Vâng ạ, ta rất thích hoa hồng ở ngự hoa viên."

Nghe vậy, Vân Yến liền ngắt một nhành hoa hồng cài lên tóc nam tử trước mặt mình, rồi ngắm nghía hắn.

Hành động lãng mạn này của cô làm cho nam tử sửng sốt mấy giây, hắn ngại ngùng nhìn cô, âm thanh nhỏ nhẹ: "Bệ hạ..."

"Quả nhiên là ngươi không hợp với hoa hồng của trẫm." Vân Yến thu lại ánh mắt, cô nhàn nhạt đánh giá, "Làn da quá thô ráp, tóc không đủ mượt mà, môi còn khô nữa."

Nam tử đen mặt: "..."

Muốn chửi thề nha!

"Nhưng mà ngươi nhìn xem, ngươi trông rất hợp với cái lá màu xanh này." Vân Yến nhặt chiếc lá bị sâu ăn từ dưới đất lên, "Bị sâu ăn sạch hết thịt lá, chỉ chừa lại phần gân lá."

Nam tử khó hiểu nhìn Vân Yến.

Rốt cuộc là bệ hạ muốn truyền tải thông điệp gì đến hắn vậy?

Ý cô là nhan sắc hắn tàn phai cho nên không thích hợp để bên cạnh cô nữa hay là...

"Những gì trẫm muốn nói với ngươi,trẫm cũng đã nói hết." Vân Yến mỉm cười, cô vứt chiếc lá kia xuống mặt đất rồi dùng chân giẫm lên nó.

"Vâng?"

Trước ánh mắt đầy khó hiểu của nam tử, Vân Yến lấy lá thư trên tay trưởng cung, nhẹ nhàng đọc lên từng chữ.

"Hỡi nàng tiểu thư chốn thành đô, ta yêu nàng như sâu yêu lá, như cá yêu biển, như..."

Vân Yến còn chưa đọc hết lá thư, khuôn mặt nam tử đã lộ ra vài nét hoảng loạn.

Cái lá thư này chẳng phải là lá thư hắn gửi cho người kia hay sao?

Làm sao mà bệ hạ có thể có được nó chứ!

Không được! Bệ hạ mà đã ám chỉ như vậy lại còn đọc lá thư kia lên tức là cô đã biết được phần nào việc hắn dan díu cùng người khác rồi.

Bây giờ hắn chỉ có thể cố gắng tẩy trắng cho bản thân bằng cách đổ hết tội lỗi lên đầu của người kia mà thôi.

"Bệ... bệ hạ! Ta có tội, là ta có tội!"

Nam tử nghĩ xong liền lập tức quỳ xuống, hắn ta liên tục đập đầu xuống mặt đất để thể hiện sự hối hận của mình.

Vân Yến thở dài ngán ngẩm, "Ài, vì sao ngươi phải quỳ xuống nhỉ? Trẫm chỉ đọc cho ngươi nghe bức thư của em gái trẫm với người tình của nó thôi mà."

Bệ hạ đang hăm dọa hắn!

Sắc mặt nam tử thêm phần kích động, "Bệ hạ, là Tứ vương gia, Tứ vương gia cưỡng đoạt thân thể ta, ngài ấy buộc ta phải làm vậy, ngài ấy bảo nếu ta không làm vậy, ngài ấy sẽ làm hại đến gia tộc của ta."

"Tuy--- tuy rằng cơ thể ta đã bị vấy bẩn nhưng tâm hồn của ta vẫn mãi mãi chỉ thuộc về bệ hạ mà thôi, bệ hạ, làm ơn hãy tin ta." Nam tử ngước mặt lên nhìn Vân Yến, nở nụ cười gượng gạo.

"Bệ hạ, người sẽ tin ta đúng chứ?"

Vẻ mặt Vân Yến dần trở nên thâm sâu khó lường, cô hỏi: "Ngươi dám đảm bảo những lời ngươi nói đều là sự thật?"

"Đúng vậy bệ hạ, ta chẳng bao giờ..."

Lúc nam tử còn đang biện minh cho mình thì một giọng nói quen thuộc mang theo ý uất hận vang lên: "Ngươi nói dối!"

Nam tử trợn mắt nhìn Tứ vương gia bị đám cung nhân trói chặt hai tay đưa đến gần nơi hắn đang quỳ.

Tứ vương gia?

Nàng ấy đã bị bệ hạ lôi đến đây thì có nghĩa là... cô đã biết mọi chuyện ngay từ đầu rồi chăng?

Vậy những câu hỏi của Vân Yến chỉ là để thử nghiệm xem hắn có thành thật với cô hay không thôi.

Nam tử tái mặt trừng trừng Tứ vương gia.

Là nàng ta, tất cả là vì nàng ta.

Nếu như ngày đó, nàng ta không vào cung rồi uống quá chén thì hắn đã không bị nàng ta cưỡng đoạt rồi.

Nếu như nàng ta không dụ dỗ hắn thì ngày đó hắn đã xóa sạch dấu vết của mọi chuyện rồi.

Nếu như chuyện này không xảy ra thì hắn đã có thể yên bình sống trong hậu cung như Thanh Tuệ Hi rồi, thậm chí nếu may mắn thì hắn còn có thể trở thành phi tần chính thức nữa kìa.

"Hoàng tỷ, là tên tiện nam nhân này đã quyến rũ ta, ta thật sự không biết hắn là người của tỷ!" Tứ công chúa cắn chặt môi, quyết không nhận mình sai.

"Ngài sao có thể đổi trắng thay đen một cách tráo trở như vậy chứ!" Nam tử run run, hai mắt đẫm nước lại nhìn về phía Vân Yến, "Bệ hạ, ngài tin ta đúng chứ?"

"Hoàng tỷ, tỷ phải tin ta!" Tứ vương gia cũng không thua kém, cô ta khóc lóc cầu mong Vân Yến tin tưởng mình.

Dù sự thật là cô ta đã lôi kéo hắn trước nhưng sau đó hắn cũng đã hùa theo cô ta, vậy tức là hắn cũng có tội rồi.

So với một nam sủng không có danh tiếng gì, nếu như Vân Yến là người bình thường, hẳn là cô sẽ chọn tin tưởng một Tứ vương gia có quyền lực.

Tứ vương gia tuy đã nắm chắc phần sống về chính mình, nhưng cô ta vẫn rất cẩn thận đối với từng ánh mắt và lời nói của Vân Yến.

Hai luồng ý kiến trái chiều từ hai người khác nhau làm cho Vân Yến phải ngồi nhìn cây cỏ suy ngẫm vài phút.

Tứ vương gia lôi kéo tên nam sủng kia vào con đường ngoại tình, tên kia vì thiếu hơi ấm của nữ nhân mà chấp nhận.

Chốt lại thì cả hai đều có tội nhỉ!

"Chém đầu cả hai cho công bằng nhé." Vân Yến hơi mỉm cười, "Trưởng cung, cho người kéo đôi gian phu dâm phụ vào ngục giam cho trẫm, ngày mai bắt đầu thẩm vấn kĩ càng, ngày mốt sẽ tiến hành xử tử."

"Hoàng tỷ!" Tứ vương gia hoảng hốt thét lên, cô ta hung bạo đẩy đám cung nhân ra xa, "Bọn hạ nhân các ngươi đừng có kéo bổn vương gia... hoàng tỷ, hoàng tỷ!"

"Bệ hạ..." Nam tử kia thì cam chịu để bản thân bị kéo đi, nhưng vẫn không quên nhìn cô chằm chằm, "Là vì ngài không chia sẻ tình cảm của mình cho ai cả, vì thế cho nên bọn ta mới tìm đến nữ nhân khác đấy! Là vì ngài!"

Vân Yến chỉ để lại một cái nhìn sắc lạnh cho hai người họ, sau đó cô liền rời đi.

_

Sau buổi xử tử Tứ vương gia và nam tử kia, đồng thời tiện tay xử lý cả gia tộc hai người họ, Vân Yến liền nhận được hàng trăm bản tấu chương về sự tàn bạo cũng như những câu hỏi về lí do số nam sủng cắm sừng cô ngày càng tăng.

"Làm sao mà trẫm biết, có lẽ là vì mắt bọn họ bị mù đi." Vân Yến nhún vai, "Trẫm vừa có sắc đẹp, vừa có quyền, có tiền lại có cả tính cách tốt đẹp."

"Chắc hẳn là bọn họ nghĩ trẫm bao dung đến nỗi có thể chấp nhận mấy chuyện đại nghịch bất đạo như thế chăng."

Quan thần: "..."

Bệ hạ từ khi nào đã trở nên tự luyến như vậy?

"Chuyện này không cần nhắc đến nữa, bây giờ có ai muốn nói chuyện gì hay không?"

"Bệ hạ, tết âm lịch đã sắp đến, chúng ta nên bắt đầu lập kế hoạch để tổ chức tiệc tất niên ạ."

"Ngươi nói đúng Phùng quốc sư." Vân Yến nhướng mày, "Cơ mà phần này hình như là do phượng hậu lo liệu tất cả chứ nhỉ? Vì sao lại nói với trẫm?"

Phùng Trinh Du thở dài, bày ra vẻ mặt sầu thảm, "Bẩm bệ hạ, phượng hậu mấy hôm nay bị ốm nặng, thái y đã nhiều lần đến khám nhưng vẫn không có chút tiến triển nào. Vì vậy ta mong bệ hạ có thể đưa chuyện chuẩn bị tiệc tất niên này cho Thanh phi làm quen khi phượng hậu bị ốm ạ."

"Mấy hôm nay trẫm quả thật là không đến thăm phượng hậu nhiều cho nên cũng không biết sức khỏe chàng ta thế nào." Vân Yến nghiêng đầu nhìn bà ta.

"Nhưng mà phượng hậu rốt cuộc là bị loại bệnh gì mà thái y lại không chữa được? Hay là bọn thái y các ngươi ở Thái Y viện dạo này lười biếng không làm việc?"

Mũi giáo nhọn đột ngột chuyển thẳng vào mặt bọn người ở Thái Y viện, họ vội lên tiếng thanh minh cho bản thân: "Bẩm bệ hạ, loại bệnh của phượng hậu không phải là loại bệnh thông thường ạ, chúng thần đã từng gặp qua rất nhiều loại bệnh khác nhau nhưng loại bệnh này vẫn là lần đầu tiên chúng thần thấy."

"Thế thì sao? Lần đầu tiên gặp phải nên các ngươi liền cho rằng bệnh hết thuốc chữa rồi?" Vân Yến híp mắt.

"Không phải như thế ạ, chúng thần hiện tại vẫn đang nghiên cứu loại bệnh để đưa ra thuốc chữa kịp thời cho phượng hậu ạ."

"Phượng hậu mắc bệnh bao lâu rồi?"

"Ba tuần ạ."

"Ba tuần mà thứ gì cũng không tạo ra được, các ngươi có thể không vô dụng một chút được hay không?" Vân Yến lạnh nhạt nhìn họ, cười khẩy, "Thật là một đám vô năng."

"Hôm nay đến đây thôi, bãi triều!"

...

"Phùng quốc sư, lúc nãy bệ hạ tức giận vì người của Thái Y viện không tìm ra cách chữa bệnh cho phượng hậu luôn đấy, có phải là phượng hậu đã chinh phục thành công trái tim của Nữ Đế hay không?"

"Phùng quốc sư, ngươi xem xem bệ hạ là thật sự có tình cảm với phượng hậu cho nên mới hành xử như vậy, lợi dụng điểm này của bệ hạ đi, biết đâu sẽ có ích."

"Phùng quốc sư..."

"Phùng quốc sư..."

Phùng Trinh Du vô cùng đau đầu khi gặp hàng trăm câu hỏi của đám quan thần nhiều chuyện trong hoàng cung.

Tuy vậy bà ta vẫn khéo léo từ chối trả lời câu hỏi của bọn họ.

Thật sự thì bà ta cũng chẳng biết Vân Yến đang nghĩ gì nữa.

Bấy lâu nay Vân Yến còn không thèm đến cung của Phùng Ái Quân, thậm chí là chả bao giờ giáp mặt hắn trong hoàng cung một lần.

Ấy vậy mà giờ đây cô lại tức giận đến như vậy khi nghe tin Phùng Ái Quân bị bệnh nặng chưa có thuốc chữa.

Đây là một chuyện khó tin đến mức nào cơ chứ!

Việc Phùng Ái Quân bệnh nặng tuy là sự thật, nhưng đó chỉ là cái cớ để bà ta tiến hành bước cuối cùng của kế hoạch lật đổ Hoàng Mục Thánh mà thôi.

Suy cho cùng, ai trong hoàng cung cũng là con cờ trong tay Phùng Trinh Du, kể cả chính bản thân bà ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play