Ngày hôm sau, hành tung của Phùng Trinh Du vẫn rất bình thường và đầy lý trí như mọi hôm.
Vân Yến khá bất ngờ với sự nhẫn nại của bà ta, sau khi bị cô làm một trận bẽ mặt như thế rồi mà còn không nổi điên thì thật đáng khen biết bao.
Quả thật tính tình Phùng Trinh Du phải như vậy thì kiếp trước bà ta mới có thể lật đổ nguyên chủ dễ dàng được.
Mọi chuyện hôm đó đều bị Vân Yến và Phùng Trinh Du vứt ra phía sau, để lúc sau lại tính.
Khi lên triều nhìn thấy Phùng Trinh Du đối đáp trôi chảy như vậy với Nữ Đế, mấy quan thần liền cảm thấy tâm phục khẩu phục.
Bọn họ mà bị Nữ Đế đối xử như vậy thì chắc đã tức giận đòi từ chức quan rồi bay về quê ở ẩn cho nhẹ lòng.
Người có dã tâm lớn như Phùng quốc sư, bọn họ thật sự không thể noi theo nha.
Mấy ngày hôm nay lên triều chủ yếu cũng chỉ để bàn về chuyện chào đón Hoàng Châu Sa trở về đất nước mà thôi.
Nhưng mà trong hoàng cung này, người bị Phùng Trinh Du mua chuộc còn ít sao? Ai dám phản đối ý kiến của bà ta đều bị bà ta nhét tiền vào họng cho im miệng hết.
Nhờ thế mà ý kiến của mọi người cũng rất đồng điệu với nhau, Vân Yến không cần nhọc lòng mấy vấn đề nhỏ này nữa, vì cô đã đẩy cho Phùng Trinh Du hết mấy việc phức tạp rồi.
Nhưng Phùng Trinh Du không vì vậy mà kiêu ngạo làm việc hoàn toàn theo ý của mình.
Mỗi ngày Phùng Trinh Du đều rất chăm chỉ báo cáo cho cô về việc bà ta đã chuẩn bị những gì cho Hoàng Châu Sa.
Sau khi nghe được đại khái, Vân Yến phần nào cảm thấy được tình yêu nồng nàn của bà ta dành cho Hoàng Châu Sa rồi.
Đối với Phùng Trinh Du, có lẽ tài sản của Cát gia còn khá ít, cho nên bà ta đã đổ rất nhiều tiền của Thanh gia vào thêm.
Ha hả, thế thì Phùng Trinh Du có khác gì chó đi lấy lòng chủ đâu nhỉ.
Vân Yến rất mong chờ đến ngày được gặp Hoàng Châu Sa đấy.
Đáng lẽ ra Hoàng Châu Sa đã trở lại từ ba tháng trước cơ, nhưng vì giặc lại đột ngột tràn xuống từ phía Bắc khiến cho Hoàng Châu Sa phải tốn chút thời gian để giải quyết bọn chúng.
Tuy không ưa Hoàng Châu Sa gì mấy, nhưng với tài năng thế kia, Vân Yến cảm thấy nếu giết cô ta thì thật uổng phí biết bao.
Mất đi một con ngựa chiến, kẻ nào không tiếc thì là kẻ ngu.
_
Khoảng hai tuần sau, cuối cùng Hoàng Châu Sa cũng trở về trong bầu không khí vui vẻ của cả Quân Thánh quốc.
Nửa canh giờ trước khi ra tiếp đón Hoàng Châu Sa, Vân Yến còn nằm trong phòng ngắm giai nhân.
Đúng vậy, chính là ngắm giai nhân đó!
Gân xanh trên trán trưởng cung ngày càng hiện rõ, bà ta trừng mắt nhìn tên hồng nhan họa thủy trước mặt mình.
Cái tên này không biết đã dùng tuyệt chiêu gì khiến bệ hạ mấy hôm nay đứng ngồi không yên vì hắn nữa!
Có khi nào hắn ta đã hạ cổ độc cho bệ hạ hay không?
Vừa nghĩ đến đó, khuôn mặt trưởng cung liền trắng bệch, nếu biết chuyện sẽ như thế này thì tuần trước bà ta đã không thèm về quê thăm gia đình.
Chỉ cần không để ý một chút, bệ hạ liền bị tên yêu tinh cao tay này cưỡm đi mất.
Cảm nhận được ánh mắt tràn đầy lửa giận của trưởng cung, Vân Yến hắng giọng một cái, "Trưởng cung, ngươi làm Thanh phi sợ đấy."
Trưởng cung liếc Thanh Tuệ Hi, sau đó liền cúi gầm mặt xuống.
Nhận được sự bảo vệ từ Vân Yến, Thanh Tuệ Hi vui vẻ đến cong mắt.
Nhưng mà... bệ hạ vẫn không cho phép hắn lại gần cô quá năm bước chân.
Chính vì vậy nên mấy ngày hôm nay Thanh Tuệ Hi chỉ được phép đứng nói chuyện cùng cô, hoàn cảnh tuy có chút bất tiện nhưng hắn vẫn vui muốn chết.
"Bệ hạ, nàng không cần mắng trưởng cung như vậy, ngài ấy cũng chỉ là quan tâm đến ngài mà thôi." Thanh Tuệ Hi cười nhẹ.
Trưởng cung tuy cay đắng muốn chết nhưng vẫn đáp, "Vâng ạ."
"Vậy được rồi." Vân Yến cười nhạt nhìn Thanh Tuệ Hi, "Trưởng cung hôm nay ra ngoài đi, ta cần không gian riêng cùng Thanh phi."
Trưởng cung sững sờ, buộc miệng hỏi một câu: "Bệ hạ đang đùa hạ nhân sao?"
"Không có."
"Nhưng bệ hạ..."
"Ngươi cần ta gọi hộ vệ vào để lôi ngươi ra khỏi đây à?" Vân Yến không kiên nhẫn nói thêm
Nghe vật trưởng cung không còn cách nào ngoài việc ngậm miệng và bước ra ngoài, trong lòng ấm ức không nói thành lời.
Trong căn phòng của quân vương lúc này chỉ còn cô và Thanh Tuệ Hi, cả hai mặt đối mặt, lúc này nụ cười nhạt trên môi cô dần hiện ra.
"Thanh phi, chúng ta cũng nên làm những việc mà chúng ta cần làm rồi."
Thanh Tuệ Hi rũ mắt, giọng nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.
"Vâng thưa bệ hạ."
...
Chờ bên ngoài nãy giờ, trưởng cung phát hiện ra bên trong dường như không có chút tiếng động kì quái nào cả.
Điều này làm cho trưởng cung lo muốn chết, lỡ như bệ hạ mạnh tay quá khiến Thanh phi qua đời thì người nhận thiệt thòi chính là bệ hạ.
Thanh gia giàu đến cỡ nào, ai trên Quân Thánh quốc cũng đều biết.
Không bao lâu, Vân Yến đã bước ra cùng Thanh Tuệ Hi, y phục của cả hai đều chỉnh tề đến không tưởng, tóc tai cũng gọn gàng xinh đẹp.
Chỉ có khuôn mặt đỏ ửng bất thường của Thanh là kì lạ thôi, đối với trưởng cung là vậy.
"Từ hôm nay, Thanh Tuệ Hi sẽ trở thành Hoàng quý phi, cho nên hắn được phép cùng ta đi chào đón Hoàng tướng quân trở về." Vân Yến nhàn nhạt nói.
"Còn phượng hậu..." Trưởng cung lúng túng hỏi nhưng đã bị cô ngắt quãng mất.
"Phượng hậu không khỏe, không thể tiếp đón Hoàng tướng quân cùng trẫm."
Trưởng cung gập người tỏ ý đã hiểu, sau đó liền đi cùng đội hộ vệ đến cung của Phùng Ái Quân.
Sau đó,Vân Yến cùng Thanh Tuệ Hi lại ra ngự hoa viên đàm đạo tiếp.
_
"Phượng--- Phượng hậu!"
Phùng Ái Quân đang được cung nhân chỉnh trang để chuẩn bị tiếp đón Hoàng Châu Sa trở về thì âm thanh cao vút từ phía ngoài cung khiến hắn ta phải bật dậy đi ra ngoài.
Phía bên ngoài toàn bộ đã bị một đám nữ nhân mặc y phục đen bao vây, mà người ở giữa là trưởng cung - người thân cận nhất với Nữ Đế trong bấy lâu nay.
Mà cung nữ đã hét lên lúc nãy thì bị hai hộ vệ giữ chặt, cô ta nhìn Phùng Ái Quân như nhìn cọng rơm cứu mạng mình, hai mắt sáng bừng cả lên.
Tuy không hiểu tình hình hiện tại nhưng Phùng Ái Quân rất bình tĩnh lên tiếng, "Trưởng cung, ngươi hãy thả người của ta ra, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện kĩ càng về việc các ngươi không có tôn ti trật tự xông vào cung điện của ta sau."
Trưởng cung không động người, đạm bạc nhìn Phùng Ái Quân, "Vậy phượng hậu cho phép hạ nhân hỏi một câu: Cung nữ này chắc chắn là người của ngài?"
Phùng Ái Quân không chút do dự đáp: "Đúng vậy, kẻ đó là người đã đi theo ta từ nhỏ đến lớn."
"Thế thì chắc chắn cung nữ này chỉ nghe lệnh từ một mình ngài."
Nghe xong câu nói này của trưởng cung, Phùng Ái Quân bắt đầu có chút nghi hoặc.
Thật vậy, trực giác của hắn không hề sai.
"Cung nữ này là người đã đột nhập vào cung điện của Thanh phi và trộm lấy phần quà của Nữ Đế dành cho Thanh phi." Trưởng cung nói đến đó liền liếc nhìn cung nữ đó, "Nữ Đế có lệnh, những người có liên quan đến cô ta, kể cả là phượng hậu đều phải bị tra hỏi kĩ càng."
Cung nữ uất ức đến muốn khóc, liên túc kêu oan, "Không phải! Ta không có làm những việc như vậy!"
"Phượng hậu, ngài phải tin ta!" Cung nữ chỉ còn biết trông chờ vào Phùng Ái Quân.
Phùng Ái Quân trực tiếp lơ đi cung nữ đó, nhìn chằm chằm vào trưởng cung, "Ngươi nghĩ ta sẽ cho người làm mấy việc đáng xấu hổ như vậy sao? Chỉ vì ghen tị với Thanh phi?"
Trưởng cung đáp, "Bệ hạ bảo chúng ta không thể nhìn người bằng mắt được."
Lời của trưởng cung làm cho Phùng Ái Quân bật cười một tiếng.
Quả thật là không thể nhìn người bằng mắt được, hắn vốn nghĩ Hoàng Mục Thánh dù có vô tình đến đâu cũng sẽ xem trọng hắn một chút về tình vợ chồng.
Ai ngờ... chỉ vì một Thanh Tuệ Hi mà bây giờ chuyện gì Hoàng Mục Thánh cũng có thể làm ra được.
Đến cả việc chào đón Hoàng Châu Sa trở về lần này...chắc hẳn là vì Hoàng Mục Thánh muốn lợi dụng Thanh Tuệ Hi để hạ bệ hắn, đồng thời ngầm tuyên bố với mọi người rằng một phượng hậu như hắn chỉ là bù nhìn mà thôi.
"Bệ hạ nói rất đúng." Phùng Ái Quân cười lạnh, "Nhìn người phải nhìn bằng đầu óc."
Nói xong, Phùng Ái Quân liền quay người trở lại vào trong cung, cung nhân cũng lần lượt đi theo, cửa cung đóng lại, cung nữ kia cũng bị tống vào ngục giam.
Sau khi dặn dò đám hộ vệ xong, trưởng cung lạu ba chân bốn cẳng chạy đến ngự hoa viên tìm Vân Yến.
Đập vào mắt trưởng cung chính là hình ảnh tình chàng ý thiếp ngọt ngào của Vân Yến và Thanh Tuệ Hi.