Thời điểm mà Tam công chúa rời đi cũng là lúc trưởng cung bắt đầu bước ra khỏi chỗ ẩn nấp của mình, bà ta đường đường chính chính đi đến trước mặt Túc Ngọc, rút ra bên hông một cuộn giấy nhỏ.

"Khụ..." Trưởng cung nâng mí mắt nhìn Túc Ngọc và đám cung nhân, ý bảo bọn họ mau hành lễ.

Túc Ngọc dường như hiểu ra điều gì đó, đáy mắt hắn ta hiện lên một tia cười, môi hồng hơi giương lên, "Hân hạnh được gặp trưởng cung nha."

Đám cung nhân cúi người hành lễ, Túc Ngọc thì chỉ gật đầu một cái cho có lệ.

Đối với thái độ lồi lõm này của Túc Ngọc thì hiển nhiên trưởng cung không có điểm nào là hài lòng, bà ta thầm khinh bỉ hắn ta trong lòng.

Tên Túc Ngọc này mới chỉ làm phi mà đã kiêu ngạo như thế rồi đấy, nếu mà được bệ hạ cưng chiều rồi đứa lên làm Hoàng Quý phi thì chắc hậu cung sẽ loạn xạ lên mất.

Nhưng tên này đã có kha khá kinh nghiệm hầu hạ phụ nữ trên giường rồi, không thể tránh được khả năng bệ hạ sẽ rất thích hắn.

Trưởng cung chỉ vừa mới mở cuộn giấy ra thì đã ngay lập tức đóng lại, khuôn mặt hơi đen.

Bệ hạ vậy mà lười biếng không chịu viết rõ *thánh chỉ ra, chỉ viết duy nhất hai từ "thị tẩm" cho bà ta đọc.

*Thánh chỉ: lệnh của vua.

Nhưng mà bà ta đâu có điên, nếu mà đi đọc thánh chỉ chỉ có duy nhất hai từ thì sẽ bị quan lại trong cung dùng nước bọt dìm bà ta chết.

Trưởng cung hắng giọng một lúc, bày bộ dạng lãnh đạm khó gần, khó bị đút lót ra mặt.

"Đêm nay bệ hạ sẽ qua đêm tại cung của Túc phi, mong Túc phi và cung nhân mau chuẩn bị đầy đủ để tiếp đón bệ hạ."

Nghe vậy, khuôn mặt trắng nhỏ của Túc Ngọc liền trầm xuống, cứ như hắn không vừa ý với thánh chỉ này vậy.

Nhớ đến lúc nãy hắn ta vừa khinh thường mình, trưởng cung liền được nước lấn tới, bà ta nghiêm mặt: "Bệ hạ bảo nếu các ngươi không chuẩn bị tốt thì chuẩn bị đồ đạc đi xuống đất nằm đi, hôm nay tâm trạng ngài không tốt cho nên mới tìm đến Túc phi đấy."

Lời đe dọa của trưởng cung thật sự đã làm cho Túc Ngọc bình tĩnh lại đôi chút, hắn cong cong mắt cười trừ, "Tuân chỉ, ta sẽ chuẩn bị thật tốt để hầu hạ ngài ấy tối nay."

Trưởng cung hừ lạnh một tiếng, sau đó liền xoay người rời đi.

Đừng nói bà ta ác độc.

Ai bảo hắn ta vì ỷ vào việc mình có hai cái cột liền kiêu ngạo làm chi?

Tam điện hạ và Túc gia, cứ chuẩn bị tư thế đi, bà ta tin rằng bệ hạ sẽ giải quyết cả hai một cách sạch sẽ nhất!

Khi hình bóng của trưởng cung khuất xa tầm mắt cũng là lúc Túc Ngọc liền bày ra vẻ mặt tức giận đến vặn vẹo chả mình.

"Tại sao cô ta lại xuất hiện vào đúng lúc này chứ!" Túc Ngọc đùng đùng đi vào trong cung, lúc này bất kì đồ vật gì xuất hiện ở trước mặt hắn đều không may bị hắn đập vỡ tan tành.

"Hoàng Mục Thánh... cô cấm cửa ta hơn mấy tháng, nay chỉ vừa hết lệnh cấm cửa cô liền đòi thị tẩm ta?! Có chết ta cũng không tin là cô đột nhiên có hứng thú với ta..."

Cơn giận dữ lại tiếp tục bùng phát khiến Túc Ngọc không tự chủ dùng tay đập hết đồ đạc trong phòng.

Lúc này cung nhân có muốn tiến tới ngăn cản cũng không được, bởi chỉ cần không cẩn thận một chút họ sẽ có thể bị mảnh vỡ từ bình sứ đâm trúng.

Nhưng nếu không ngăn Túc Ngọc lại thì sẽ không kịp thời gian dọn dẹp và chuẩn bị cho buổi tối hôm nay.

Lúc này vị cung nữ thân cận nhất của Túc Ngọc đã đứng ra ngăn cản hắn ta lại.

Hai tay vị cung nữ ôm chầm cả người Túc Ngọc lại, mặc kệ việc hắn điên cuồng vùng vẫy.

Một cung nhân bình thường khi nhìn thấy cảnh tượng này có lẽ sẽ tái mặt vì cung nữ lại dám vô lễ với phi tần của nữ đế.

Nhưng đối với những người ở cung này, bọn họ dường như đã quá quen với cảnh tượng thân mật này của Túc Ngọc với người khác giới.

Thậm chí một số người trong bọn họ còn có chút ghen tị với vị cung nữ kia, vì Túc Ngọc chẳng những được Tam điện hạ xem trọng, mà lại còn là phi tần có khả năng được nữ đế xem trọng nhất nữa.

Dù chỉ là tình nhân hay nô tì, chỉ cần được Túc Ngọc yêu thích ắt hẳn kẻ đó sẽ có một chỗ đứng tốt trong hoàng cung này.

Dẫu cho xác suất bị nữ đế phát hiện cũng khá cao, một số người vẫn lựa chọn cách làm ngơ cảnh này, không thông báo cho nữ đế biết.

Bọn cung nhân này chính là có chết cùng chết, có sống cùng sống.

Quay lại việc Túc Ngọc sau khi được vị cung nữ kia cản lại thì hắn đã bình tĩnh hơn một chút.

Túc Ngọc xoay người ôm lấy cung nữ, sau đó đẩy cô ta lên giường.

Lúc này, cung nhân không cần nhắc cũng tự biết đi ra ngoài cung rồi đóng cửa canh gác cho Túc Ngọc lại lần nữa làm chuyện đại sự.

Đại khái là bọn họ đã xem việc Túc Ngọc phóng túng thành thói quen cho nên cũng không sửng sốt gì mấy.

Trong cung lúc này ngoại trừ đống đổ vỡ thì cũng chỉ còn hai con người đang quấn quýt nhau ở trên giường.

"An Lộc... ta thật sự không muốn Hoàng Mục Thánh, ta chỉ muốn ngươi, một mình ngươi."

"Túc phi..."

Nữ nhân bị Túc Ngọc đè lên là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, làn da màu nâu rám nắng, dung mạo chỉ được xem là vừa mắt.

Hoàn toàn không có điểm nào đẹp hơn Hoàng Mục Thánh cả!

Nhưng Túc Ngọc chính là lại thích điểm này ở cô ta, hắn ta thích nữ nhân phục tùng hắn chứ không phải là hắn phục tùng nữ nhân.

Hoàn cảnh hiện tại là An Lộc bị Túc Ngọc ngồi lên người, khuôn mặt hơi ửng hồng, nhưng sau khi nghe mấy lời này của hắn, sắc mặt cô ta đã có chút thay đổi.

"Túc phi, hôm nay ngài không thể làm việc này, ban nãy ngài đã vừa làm cùng Tam điện hạ rồi." Nói đến đây, ánh mắt của An Lộc liền đượm buồn, "Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc ngài phục vụ bệ hạ tối nay."

"Ngươi!" Túc Ngọc cắn môi, "Sức lực của ta, ngươi còn không rõ hay sao!?"

An Lộc nghe vậy liền nhíu mày, một tay đỡ lưng của Túc Ngọc để hắn không ngã, "Ý của hạ nhân không phải như vậy."

"Ý của ngươi không phải vậy? An Lộc, ta nói cho ngươi biết, về phần bệ hạ, ta sẽ nắm kĩ trong lòng bàn tay, sau đó chơi đùa cô ta một trận vì tội dám làm lơ ta. Tam điện hạ, ta sẽ vắt kiệt sức lực và tài sản của cô ta, còn ngươi, ngươi sẽ mãi mãi cạnh ta, chết không rời."

"Túc phi, ngài!"

An Lộc còn chưa nói hết câu thì đã bị Túc Ngọc đè xuống hôn tới tấp.

"Gọi ta là Ngọc nhi."

"Ngọc nhi..."

Rèm giường buông xuống, cảnh tượng mê hoặc lòng người liền hiện ra một cách mờ ảo, âm thanh động lòng người bắt đầu phát ra từ cung của Túc phi.

___

Nữ tử tóc đỏ càng chăm chú lắng nghe người đối diện nói, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Thấy nụ cười trên khuôn mặt nữ đế có xu hướng quái dị dần theo thời gian, trưởng cung không dám kể dong dài nữa, chỉ tóm tắt mọi chuyện mình thấy bằng vài câu ngắn ngủi.

"Trẫm hiểu rồi." Vân Yến thu lại nụ cười, đồng thời bẻ cây bút lông ra, nhét tờ giấy nhỏ vào trong ruột bút.

Trưởng cung căng thẳng nhìn cô, như đang chờ cô phát điên rồi kéo người đến cung của Túc phi để phanh phui mọi chuyện, sẵn tiện phanh thây Túc Ngọc và Tam điện hạ.

Nhưng thực tế lại khác xa suy nghĩ của trưởng cung, Vân Yến chỉ đứng dậy vỗ vai bà ta rồi nhẹ nhàng nói: "Trưởng cung, lần này trẫm ghi nhận công lao đi bắt gian của ngươi, làm tốt lắm."

Trưởng cung: "..."

Mặc dù trông bệ hạ có vẻ không để ý đến việc đó nhưng sao cái ánh mắt toan tính kia lại xảo quyệt đến vậy chứ?

"Hôm nào có cơ hội trẫm nhất định phải khen thưởng cho Tam muội vì đã kéo dài dòng dõi hộ trẫm nhỉ? Trưởng cung, ngươi nghĩ trẫm nên tặng thứ gì cho muội ấy đây?" Vân Yến chắp tay ra sau lưng, mắt nhìn dòng nước suối đang chảy róc rách.

Câu hỏi khó như vậy mà bệ hạ lại đi hỏi?

Mồ hôi trên trán trưởng cung chẳng bao lâu đã chảy thành dòng, bà ta liên tục nói lắp: "Bệ...bệ hạ, ta... ta nghĩ nên tặng..."

Thấy vậy, Vân Yến liền liếc bà ta một cái, "Thôi vậy, trông ngươi có vẻ không khỏe, không cần trả lời."

"Vâng ạ." Trưởng cung thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Túc Ngọc dan díu với Tam muội à... phải lấy bao nhiêu tiền từ Túc gia và Cát gia thì mới đủ nhỉ?" Vân Yến híp mắt tính nhẩm.

"À... lấy cả gia sản là được rồi mà nhỉ, tính toán chi cho mệt lòng vậy nhỉ? Hay là nên tru di tam tộc nhỉ?"

Vân Yến thở dài nhìn trời, đột nhiên nhiều tiền như vậy rơi vào túi, vui vẻ ghê.

Đống tiền này đổ một chúng vào việc nhập khẩu thức ăn từ ngoại quốc thì cũng ổn nhỉ?

Mấy hôm nay cô toàn lén lút ăn chocolate trong thượng thư phòng thôi, không thể quang minh chính đại ăn chocolate trước mặt ai cả.

Nữ Đế đột nhiên ăn một thứ màu nâu kì lạ, biểu cảm khi ăn lại trông rất sung sướng, chuyện này mà bị lộ ra thì kiểu gì nhân dân Quân Thánh quốc cũng nghĩ cô làm gì bậy bạ mất.

Thấy Vân Yến lầm bầm rồi thở dài khiến cho trưởng cung có chút lạnh gáy.

Chắc bệ hạ sẽ không tìm cách xử lý mình đâu nhỉ?

M---Mình là người đã đi bắt gian hộ bệ hạ mà!

"À, trưởng cung." Vân Yến xoay người, híp mắt nhìn bà ta, "Chuyện Tam muội và Túc phi không thể được lộ ra ngoài được nhỉ?"

"Vâng."

"Đêm nay ta vẫn sẽ đến cung của Túc Ngọc để thị tẩm hắn, ngươi dẫn đám người hầu của hắn đi hết đi, đừng để một ai ở gần đó trong phạm vi quá năm mét."

"Hạ nhân đã rõ ạ!"

"Hahaha, háo hức thật chứ." Vân Yến cười toe tét, chầm chậm bước về cung điện của mình, theo sau là trưởng cung với khuôn mặt hoang mang tột độ.

Kết hợp với biểu cảm và lời nói của bệ hạ lúc này... bệ hạ chắc chắn là phát bệnh nữa rồi!

Dù ghét Túc phi thật nhưng đêm nay hy vọng hắn ta không bị Nữ Đế chơi chết.

Bởi dung mạo của hắn cũng đẹp quá đi mà.

____

Tiểu kịch trường.

Trưởng cung: Người ta muốn về hưu cơ.

Vân Yến: Để lại cái đầu của ngươi trước, sau đó đi đâu thì đi.

Trưởng cung: ༎ຶ‿༎ຶ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play