Không để cho mọi người hoang mang lâu, Vân Yến đã bừng bừng khí thế lên tiếng: "Các ngươi cho rằng hoàng cung là cái sân khấu cho các ngươi xem vở kịch về tình mẫu tử hay sao?"
"Còn Thanh quan các hạ." Vân Yến liếc mắt nhìn Thanh Gia Niên, "Ngươi đừng nghĩ bản thân mình đã được cổ thụ che chắn liền có thể bình yên sống qua ngày bão."
Vừa nghe cô nói vậy, Phùng Trinh Du đã biết cô đang nói cây cổ thụ đó là mình, mà ngày bão đó, có thể chính là trận bão sắp sửa xảy ra trong hoàng cung.
Thấy tình hình không ổn, bà ta không còn cách nào ngoài việc phải đứng ra chịu trận hộ cho kẻ ngu Thanh Gia Niên kia.
"Thưa bệ hạ, là Thanh quan thất thố khi hành xử vô phép như vậy, nhưng hạ thần tin ngài ấy chỉ là quá lo lắng cho con cái của mình mà thôi."
Nhân cơ hội này, Thanh Gia Niên liền hùa theo kể khổ: "Đúng vậy bệ hạ, là hạ thần vô ý khi thấy con trai mình bị thương mà quên cả việc bệ hạ đang ngồi đây."
Nghe vậy, Vân Yến hơi trầm mặt, quay người về đình viện nhỏ ngồi.
Ánh mắt cô mang đầy lãnh ý quét qua từng người, "Ý các ngươi là, thời thế bây giờ đã có một Thanh Tuệ Hi quan trọng hơn cả tôn nghiêm và tự trọng của trẫm?"
Trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng, Thanh Gia Niên thế mà lại buột miệng đáp: "Tất nhiên..."
"Không có ạ, tất nhiên là Thanh thiếu gia không thể nào ngang tầm với bệ hạ rồi." Phùng Trinh Du ngay lập tức phản ứng lại.
"Ồ." Vân Yến hạ mi mắt, âm thanh mang vài phần giễu cợt: "Dạo này trẫm cảm thấy Phùng quốc sư đã rãnh rỗi đến mức có thể tùy hứng chạy loanh quanh hoàng cung ngắm cảnh rồi nhỉ."
Nghe vậy, Phùng Trinh Du liền đờ người trong vài giây, đáy mắt bà ta hiện lên vài tia sáng.
"Hạ thần chỉ nghe thông báo từ các cung nhân rằng bệ hạ đang bị mất kiểm soát về cảm xúc cho nên mới lo lắng mang người chạy đến."
Biết ngay là bọn hộ vệ kia có vấn đề mà!
"Ừm, vì lẽ đó nên Thanh quan đây chỉ là người tiện đường đi cùng ngươi đến đây và vô tình gặp phải tình cảnh này thôi nhỉ? Vậy là Thanh quan không biết đến việc Thanh đại thiếu gia đây lấy thân phận của em trai hắn tiến vào hậu cung?"
"Thế nhưng biểu hiện bây giờ của Thanh quan lại không thể hiện sự bất ngờ gì cả, hẳn là ngươi đã biết ngay từ ban đầu?"
Lời nói của Vân Yến rất nhanh, đến nỗi không có ai kịp thời chen vào giữa những lời nói của cô cả.
"Tóm lại thì cả một Thanh gia đều mang tội lừa dối quân vương và Phùng quốc sư đây không mang tội gì cả, ta nói có đúng không trưởng cung?"
Đang yên phận làm một người mặc sự đời thì đột nhiên bị Vân Yến réo tên, trưởng cung giật mình một cái, lặng lẽ ngước đầu nhìn cô, giọng nói đầy tự tin lên tiếng: "Vâng ạ!"
Vân Yến hài lòng gật đầu một cái, cô chống cằm nhìn Phùng Trinh Du, sát ý phát ra từ ánh mắt sắc bén.
"Thế đấy, ngay cả những người không liên quan cũng thấy vậy, cho nên ngày mai xử tử cả Thanh gia, nhé?"
[Cảnh báo nhiệm vụ giả lần thứ nhất, yêu cầu nhiệm vụ giả hạn chế OOC!]
[Cảnh báo nhiệm vụ giả lần thứ nhất, yêu cầu nhiệm vụ giả hạn chế OOC!]
[Cảnh báo nhiệm vụ giả lần thứ nhất, yêu cầu nhiệm vụ giả hạn chế OOC!]
...
"Đau đầu quá, 000 ngươi tắt thông báo đi." Vân Yến hờ hững ra lệnh với 000 trong đầu.
Tuy trong lòng có chút không đồng tình nhưng 000 vẫn ngoan ngoãn tắt đi thông báo.
Phận làm một hệ thống bí ẩn và mạnh mẽ, nó phải chịu áp lực từ nhiều phía, nó hiểu mà.
Dù sao cái hệ thống chủ dởm kia cũng không thể quản lý nổi nó nữa rồi, cho nên hôm nay tạm thời chiều chuộng ký chủ vậy.
"Không thể ạ." Phùng Trinh Du bất khuất phản đối, "Thanh gia hiện tại là nguồn lực chính của Quân Thánh quốc, xử tử họ đồng nghĩa với việc mất đi một con chiến mã mạnh mẽ. Nếu bệ hạ một mực muốn giết Thanh gia tộc, xin ngài hãy chém đầu cả hạ thần!"
Thấy việc đến nước này rồi mà Phùng Trinh Du vẫn bênh vực cho mình, Thanh Gia Niên vô cùng xúc động và tự trách bản thân.
Thật ra Thanh gia bên ngoài thì mới hào nhoáng xinh đẹp chứ bên trong đã mục rữa đến không còn gì, nhờ có Phùng Trinh Du dang tay giúp đỡ, Thanh Gia Niên mới từ một kẻ bên dòng phụ mà nắm lấy chức gia chủ, sau đó liền trở thành quan nhị phẩm trong cung.
Tuy vậy, tính tình bà ta lại có chút hấp tấp, nóng vội, thậm chí là ngu xuẩn, có lẽ vì thế mà Phùng Trinh Du mới lựa chọn đưa Thanh Gia Niên lên làm gia chủ để tiện điều khiển.
"Ồ, không tồi. Vậy mai chém đầu cả Phùng gia đi nhỉ? Đúng là người dân Quân Thánh quốc ta có khác, sống chết đều phải có nhau." Vân Yến gật gù tán thưởng, đôi mắt lại mang đầy ý cười lướt qua cả mọi người.
Bệ hạ hình như cũng khen cả bọn họ luôn nhỉ?
Mọi người: "..." Nhưng mà lời khen này của ngài, bọn ta thật không nỡ nhận lấy.
Không gian chìm vào im lặng, tiếng gió vun vút lướt qua sườn mặt kiêu căng của Vân Yến, cô chợt nở nụ cười.
"Đùa các khanh thôi, hôm nay trẫm trêu hơi quá trớn rồi."
"Vâng ạ." Phùng Trinh Du có vẻ không bất ngờ lắm, bình tĩnh đáp.
Trưởng cung liếc nhìn Vân Yến rồi lại chuyển sang nhìn Phùng Trinh Du, lòng tấm tắc khen ngợi hai diễn viên gạo cội đang diễn hết lòng mình tại đây.
Bệ hạ rõ ràng là muốn giết chết bọn họ, nhưng đã kìm lại sự tức giận của mình đúng lúc.
Quả thật là Nữ Đế, tâm tư khó lường, cảm xúc cũng vô cùng khó để nắm bắt.
"Hôm nay chỉ vậy thôi." Vân Yến ngồi dậy, "Các vị thiếu gia hôm nay khá can đảm, rất thích hợp vào hậu cung của trẫm để bị... à không, trẫm thích cá tính các ngươi, thấy tình cảnh loạn thành một nồi vẫn khá bình tĩnh."
Các thiếu gia: "..." Đột nhiên họ lại cảm thấy hối hận khi đã đến đây.
"Thế nên toàn bộ các ngươi hãy về nhà để chuẩn bị chuyển đến hậu cung sinh sống, cả Thanh đại thiếu gia cũng vậy nhé." Vân Yến híp mắt, ý khiêu khích không giấu nổi trong lời nói.
Mọi người ở đây đều rõ một điều, Vân Yến chính là cố tình nhắc đến Thanh Tuệ Hi để tránh việc Thanh Gia Niên mang người chạy trốn.
Cũng chính là cảnh cáo bọn họ nên an phận khi đã được chọn để sống dưới tầm mắt của thiên tử.
Trong lúc không ai để ý,Thanh Tuệ Hi đã trực tiếp rút tay mình ra khỏi tay của Thanh Gia Niên rồi nhanh chóng đi đến vị trí nơi cô đang đứng.
Không quá ba giây, một cảnh tượng ghê gớm đã diễn ra trước mắt mọi người.
"000, cảnh này không có trong kịch bản, trẫm nghi ngờ tên này là nhiệm vụ giả." Vân Yến nhăn mày.
Dường như sớm biết Vân Yến sẽ nghi ngờ cho nên 000 đã làm kiểm tra từ trước, lúc này nó chỉ cần lấy số liệu ra cho cô xem mà thôi.
Haha, hệ thống chuyên nghiệp là thế, nó luôn dự đoán trước những tình cảnh có thể xảy ra đối với ký chủ.
"Không có dấu hiệu linh hồn bị xao động, bị đánh tráo linh hồn cũng không, Thanh Tuệ Hi hoàn toàn là người của vị diện này." 000.
Vân Yến nheo mắt khó hiểu hỏi: "Vậy thì tại sao?"
000 nhíu mày: "Linh hồn hắn rất bình thường, ký chủ..."
"Không phải là về chuyện đó, rõ ràng lúc nãy ta nhớ mình đã né sang một bên, vậy thì tại sao hắn lại có thể nằm gọn trong vòng tay của trẫm được?"
Thấy khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi của Vân Yến, 000 lặng lẽ offline.
Nó không có chột dạ gì mà offline đâu nha, nó chỉ không muốn nhìn thấy cảnh mỹ nhân rơi vào tay hổ rồi bị xé tan tành thôi.
Ừm, chắc chắn là vì lí do đấy...
Tuy trong mắt của Vân Yến, Thanh Tuệ Hi là cố tình ngã vào lòng cô nhưng trong mắt mọi người thì lại là Thanh Tuệ Hi đang đi thì lại vô tình ngã, còn nữ đế thì cố ý đón lấy.
Vân Yến để ý thấy điểm đặc biệt ở đây là không có ai để ý đến lý do Thanh Tuệ Hi đến gần cô làm gì.
Người phản ứng nhanh nhất ở đây chính là Phùng Trinh Du, bà ta mau chóng cùng vệ binh đến gần cô, sau đó cho người kéo Thanh Tuệ Hi ra khỏi người cô.
"Bệ hạ, ta sẽ cho người đưa Thanh thiếu gia đi và xử lý thật thích đáng, ngài không cần lo." .
||||| Truyện đề cử:
Về Nhà Với Em Nhé |||||
"Ừ."
Vân Yến lạnh nhạt đáp một tiếng rồi rời đi khỏi ngự hoa viên cùng cung nhân và hộ vệ.
Trước khi rời đi, Phùng Ái Quân vậy mà lại nhìn Vân Yến chằm chằm như kẻ thù ngàn năm không gặp, cũng như cách nhìn một kẻ đã phản bội.
"Ái Quân, không được nhìn bệ hạ bằng ánh mắt khó nhìn như vậy."
Một câu nói của Phùng Trinh Du vậy mà lại làm cho Phùng Ái Quân giật mình hồi thần, hắn cười cười.
"Mẫu thân không cần lo, ta không phải là một người không hiểu chuyện như thế."
Phùng Trinh Du liếc Phùng Ái Quân một cái, sau đó cụp mắt: "Nhị điện hạ sắp trở về rồi, con cùng bọn nô tì mau chóng chuẩn bị quà cho ngài ấy đi."
"Vâng ạ." Phùng Ái Quân mím môi, ánh mắt vô tình nhìn qua khuôn mặt tinh xảo tái nhợt của Thanh Tuệ Hi.
Thanh Tuệ Hi, cái tên này, hắn sẽ nhớ thật rõ!
Đáy mắt Phùng Ái Quân xẹt qua một tia u ám, cả người tỏa ra một loại sát khí nhưng rất nhanh liền tiêu tan, hắn trở lại làm một phượng hậu dịu dàng chuẩn mực.