Ngày hôm nay, các tòa soạn báo từ khắp mọi miền đều đổ dồn về thành phố lớn nhất cả nước chỉ để có thể được trực tiếp xem phiên tòa xét xử Bắc đại thiếu gia hào nhoáng năm nào.

Đại khái là dù Bắc gia đã phá sản, Kỷ Nguyên Dị Giới thì bị chia năm xẻ bảy thì Bắc Cửu vẫn nổi tiếng như cồn.

Chắc là do hào quang của Bắc Cửu vẫn còn chút ít, cho nên thiên đạo mới cố gắng vùng vẫy với hi vọng có một thế lực kì bí nào đó sẽ chạy đến cứu hắn ra khỏi cảnh ngục tù.

Tiếc là Lâm gia, Quan gia, Vu gia và Đường gia ra tay quá mạnh, khiến cho Bắc Cửu không thể lui cũng không thể tiến, người muốn giúp hắn cũng rơi vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Bấy giờ, đã không còn gia tộc nào dám sờ đến một mảnh áo của Bắc Cửu nữa, họ sợ sẽ gây ra hiểu lầm rằng bản thân đứng về phía hắn.

Ngay cả mấy vị nữ nhân kia, cũng đã di tình biệt luyến, từ bỏ Bắc Cửu.

Tất nhiên ngoại trừ mấy cô em có trái tim đầy tình yêu sâu đậm như chị em Hàn gia.

Không để cho mọi người chờ lâu, cửa tòa đã mở ra, Bắc Cửu trong trang phục tù với khuôn mặt tối tăm bước vào, tay hắn bị còng lại, hai bên mỗi bên có tận bốn viên cảnh sát xem chừng.

Lúc Bắc Cửu vừa bước vào, tiếng tách tách từ các máy chụp ảnh của phóng viên vang lên liên tục không ngừng, đến lúc hắn đã ngồi vào ghế và cúi gầm mặt, phóng viên cũng không tha cho hắn mà cứ tiếp tục bấm máy.

Một phút sau, cánh cửa bên trái phiên tòa lại mở ra, lần này, người đầu tiên đi vào là Quan Vũ, tiếp đến là Hắc Ưng, Kiều quản gia và cuối cùng là Vân Yến.

Nhìn những tia sáng chói mắt cứ chớp nháy, Vân Yến quay sang nhìn các phóng viên, tiện mỉm cười ngọt ngào, "Mọi người thích chụp ảnh đến vậy, không sợ chụp phải thứ không nên xem hay sao?"

Phóng viên ở gần Vân Yến nhất hoài nghi nhìn cô một cái, "Thứ không nên xem là thứ gì mới được?"

"Thứ không nên xem là thứ gì à? Là thứ anh không nên xem đấy." Vân Yến trả lời bằng một câu nói vô nghĩa, nhưng nụ cười thâm sâu ấy lại khiến cho phóng viên không nhịn được lặp lại câu nói của cô để xem xem mình vừa bỏ qua những chi tiết nào.

Thấy bộ dạng hoài nghi của phóng viên, Vân Yến hạ khóe môi xuống, chậm rãi bước vào chỗ của mình - nơi dành cho nhân chứng đồng thời cũng là nạn nhân.

Vân Yến xuất hiện, rất nhanh liền thu hút sự chú ý từ Bắc Cửu, hắn nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm cô với đôi mắt trầm đục đầy tơ máu.

Hận thù đã bao trùm đôi mắt hắn, khí chất thanh cao của hắn thì bị sự tù túng nuốt lấy, bấy giờ nhìn Bắc Cửu giống một tên đàn ông vô dụng thất nghiệp hơn là một vị tổng tài thanh danh hiển hách.

Cảm nhận được ánh mắt của Bắc Cửu, Vân Yến liền đáp lại hắn bằng một nụ cười đẹp đẽ, trên khuôn mặt thanh tú của cô chỉ còn thiếu dán cái bảng 'tôi đến đây là để khiêu khích Bắc Cửu đấy' mà thôi.

Bắc Cửu dường như bị cô chọc điên, liên tục thở gấp, hắn bắt đầu có những phản ứng quá khích.

Thấy vậy, viên cảnh sát không một lời liền dùng gậy chích điện vào lưng Bắc Cửu khiến hắn lại yên phận ngồi xuống.

Cảnh tượng này toàn bộ lọt vào mắt Quan Vũ, hắn liếc Vân Yến rồi lại liếc Bắc Cửu, sau đó lại đột nhiên dùng ngón tay chậm rãi sờ vào vết thương gần ngực trái, đáy mắt xẹt qua một tia ám quang.

Ánh mắt hờ hững của Quan Vũ được Vân Yến nhanh nhạy bắt lấy, cô nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Hôm nay vết thương của anh cảnh sát đã lành rồi à? Nhanh thế.

Quan Vũ: "..." Hình như có ai đó trù mình nằm liệt giường.

Người đầu tiên lên tiếng tại phiên tòa này là luật sư của Bắc Cửu, cậu ta vốn là một luật sư có tiếng không thua một vụ kiện nào nhưng mà thật đáng tiếc, vì ai cũng bị quy phục trước tiền tài.

Cậu ta đã bị Quan gia mua chuộc.

"Kính thưa tòa, thân chủ của tôi bị oan!" Luật sư trẻ nghiêm mặt, "Lí do tôi cho rằng thân chủ của tôi bị oan là do bằng chứng đưa ra quá mơ hồ, đầu tiên vụ việc xảy ra ở Bắc gia, cho đến bây giờ vẫn chưa có nạn nhân nào thật sự khai ra tội phạm là Bắc thiếu gia, mà chỉ ấp úng không nói, dấu vân tay cũng không có hiệu lực bởi vì nơi đó là nơi ở của thân chủ tôi. Thứ hai, vụ bắt cóc  Diệp tiểu thư là lời khai từ một phía, những người ở vụ này đều không khai ra người thuê mình là ai, và Diệp tiểu thư thì trực tiếp khai ra Bắc thiếu gia là người đứng sau mọi việc chỉ dựa vào việc hai người có hiềm khích riêng?"

"Phản đối! Kiều quản gia là quản gia của Bắc gia từ khi phạm nhân còn nhỏ, ông ấy yêu chuộng sự thật cho nên đã khai ra Bắc Cửu là người đâm họ, còn ở vụ của thân chủ tôi, chúng tôi cũng đã giao ra bằng chứng thực tế nhờ công của Hắc Ưng." Luật sư bên phía của Vân Yến nhanh chóng tiếp lời.

Khuôn mặt luật sự của Bắc Cửu hơi vặn vẹo, có lẽ là đang cố gắng giả vờ tức giận.

"Tôi đã từng tra ra được vụ việc Kiều quản gia từng ăn cắp đồ dùng và làm hại hạnh phúc gia đình Bắc gia một số lần, ai dám tin lời từ một kẻ như vậy! Các người có còn..."

"Đề nghị luật sư bên phía nghi phạm bình tĩnh!" Thẩm phán nhàn nhạt hô lên một tiếng.

Lời thẩm phán phát ra đã khiến cho không khí trong tòa đột nhiên căng thẳng hơn mấy phần.

Chẳng bao lâu, hai luật sư lại tiếp tục lên tiếng tranh cãi, ngay cả Vân Yến, Hắc Ưng và Kiều quản gia cũng rất vui vẻ nói thêm vài câu.

Vụ kiện kéo dài khoảng ba tiếng, người thắng là bên phía Vân Yến.

Thật ra ngay từ ban đầu không cần kiện cũng biết là ai thắng, bởi vì chứng cứ quá lộ liễu rồi, người qua đường nhìn vào cũng biết là Bắc Cửu có tội.

Bắc Cửu bị định án tù chung thân, kể từ bây giờ, hắn chỉ có thể dành cả đời của mình trong tù, chết cũng sẽ chết ở trong đó.

Trước khi bị kéo ra khỏi phiên tòa, Bắc Cửu đã nói vài câu khiến cho Vân Yến có chút để tâm, và vì mấy câu nói đó mà sang ngày hôm sau cô đã trực tiếp đi đến nhà tù thăm bạn trai cũ luôn.

Là người có tình nghĩa, cho nên cô mới đi thăm bạn trai cũ, chứ cũng không có ý gì cả.

_

Nếu nói hôm trước cả người Bắc Cửu ngập sự tù túng và hận thù thì sang ngày hôm nay, Bắc Cửu như một con sói đang giả vờ vô tội để giấu đi sự khát máu trong bản thân, cả người hắn tỏa ra một loại cảm giác áp bách vô hình khiến cho người đối diện đôi lúc sẽ cảm thấy lạnh sóng lưng. Đam Mỹ Hay

Biểu tình trên khuôn mặt điển trai của Bắc Cửu xác thực là có chút khó coi khi thấy Vân Yến đi gặp mình mà vẫn tươi cười vui vẻ như vậy.

"Rốt cuộc là cô đến đây làm gì!?" Bắc Cửu hung hăng hỏi.

Cách một tấm kính là nơi Vân Yến đang ngồi, thế mà dù Bắc Cửu có dùng sức thế nào cũng không thể đập nát tấm kính này và đưa tay ra bóp cái cổ thon dài của cô.

"Đến thăm bạn trai cũ, chỉ vậy thôi." Thấy Bắc Cửu sắp phát điên, Vân Yến nhún vai.

Bắc Cửu nghe thế thì cười nhạt, không lên tiếng nữa.

Có lẽ là Vân Yến biết Bắc Cửu sẽ không nói mấy lời mà ngày hôm trước hắn nói trên phiên tòa cho nên cô bắt đầu nói những lời khích tướng.

"Nghe nói Hàn Lục Anh và Hàn Kỳ Tuyết đã gọi điện với anh vào hôm trước ngày ra tòa một hôm, sau đó họ còn hăm dọa tôi bằng mấy câu nực cười nữa." Vân Yến chống má nhìn Bắc Cửu, híp mắt cười lạnh, "Tôi đã báo cảnh sát, cho nên bây giờ họ là đồng phạm của anh rồi! Vui vẻ không?"

Lồng ngực của Bắc Cửu bắt đầu phập phồng, hắn trừng mắt, gằn giọng: "Diệp Hạ Vi! Rốt cuộc là cô muốn tôi như thế nào thì mới vừa lòng!?"

Vân Yến chau mày suy nghĩ một chút rồi mới chân thành đáp: "Tôi muốn bạn trai cũ sống không bằng chết."

Nghe vậy, cả người Bắc Cửu liền run lên, con ngươi ngập sát ý, hắn giận dữ đập tấm kính, miệng bắt đầu nói ra những từ ngữ vô cùng lộn xộn mà Vân Yến phải mất một hồi lâu để sắp xếp và phân tích lại.

Lời nói của Bắc Cửu khá dài dòng cho nên cô sẽ tóm tắt lại một chút.

Nội dung đại khái là: Tại sao tôi đã có cơ hội để quay trở lại quá khứ và sửa chữa những lỗi lầm nhưng tôi vẫn không thể thành công được?

Nhất định là vì cô, Diệp Hạ Vi!

Vì sao đời trước cô đã cản trở tôi, đời này cũng tiếp tục cản trở tôi như vậy chứ?

Vì sao cô lại tiếp tục vinh quang như đời trước còn tôi lại tiếp tục lao vào cảnh tù túng như thế?

Người bên cạnh tôi lúc nào bị cô hại!

Cô ghen ghét họ đến mức thế mà còn bảo là mình hết yêu tôi?

Cô là đồ khốn nạn, đồ kỹ nữ, đáng nhẽ bố mẹ cô không nên để cô sống đến tận bây giờ mà phải để cô chết từ trong trứng nước!

Chờ đến lúc cảnh sát kéo Bắc Cửu vào bên trong lại, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của cô mới dần tắt đi, ánh mắt của cô bắt đầu có chiều hướng sâu xa.

À, trọng sinh.

Thì ra người ngay từ ban đầu trọng sinh là Bắc Cửu, còn người gần đây...

Vân Yến không chớp mắt nhìn mấy tia sáng vàng kim le lói đang dần thoát ra khỏi gian tù, bay thẳng về một phía nào đó, rồi biến mất.

Vài ngày sau, Vân Yến đã gặp người thứ hai trọng sinh, cũng không phải là người xa lạ, đều là người quen.

Tuy vậy, cuộc nói chuyện giữa hai người khá ngắn gọn, chỉ dừng ở mức chào hỏi bình thường.

Bất quá, người này sau khi trọng sinh cũng đã thể hiện mình không còn muốn tiếp xúc với 'Diệp Hạ Vi' nữa cho nên Vân Yến mới cảm thấy có chút tò mò.

Cô tò mò việc Diệp Hạ Vi đã làm ở kiếp trước là gì mà lại khiến cho cả hai người trọng sinh, một người thì chán ghét, người còn lại thì không muốn tiếp xúc nhiều.

Nhưng vì còn bận việc phải xử lý hai chị em Hàn gia cho nên cô quyết định bỏ qua tính tò mò, tập trung vào chính sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play