Có lẽ là vì đang suy nghĩ lý do để đáp lại cho nên cả đám bọn họ không ai trả lời.
Lúc này, Vân Yến đột nhiên dùng gậy phép trong tay đập thẳng vào mặt Vô Âm Ca Hỏa.
Gậy đã rơi xuống mặt đất, mọi người thì há hốc mồn, Vô Âm Ca Hỏa thì run run tay vì tức giận.
Thấy vậy, Vân Yến dùng khuôn mặt vô tội để đối mặt với bọn đại thần đang sửng sốt đối diện, "Tay vừa mới rửa, có chút trơn, xin lỗi nha."
Vừa dứt câu, Khiết Ly đã vỗ ngực cười ha hả, mất đi luôn hình tượng đại thần mà mình dựng bấy lâu nay.
Ngược lại, Lâm Nhã Tịnh lại rất bình tĩnh nhặt gậy lên, đưa cho Vân Yến, sau đó còn ân cần khuyên, "Gậy này chất lượng hơi tầm thường, nếu chị muốn em có thể mua cho chị thêm vài cây gậy phép cấp SSS."
Vân Yến cong môi, nhàn nhã xoay xoay cây gậy trong tay, "Cảm ơn, chị vẫn ổn với cây gậy này."
"Vậy thì được rồi." Lâm Nhã Tịnh mỉm cười, ngữ khí mười phần chiều chuộng.
Bên phía đám đại thần, khuôn mặt họ vốn đã khó coi, sau khi nghe thấy Lâm Nhã Tịnh trắng trợn bao che Hắc Liên Hoa như vậy, khuôn mặt họ lại càng khó coi hơn bao giờ hết.
Vô Âm Ca Hỏa vốn chỉ âm thầm theo dõi, ai ngờ lại bị đối thủ một mất một còn - Hắc Liên Hoa chơi trò bỉ ổi, dùng gậy đập vào mặt cô ta.
Sau khi được Mạc Nghĩa Tư Huệ dùng tay đỡ người, ánh mắt Vô Âm Ca Hỏa bấy giờ không thể giấu nổi căm hận khi nhìn Vân Yến.
Mấy tháng trước, Hắc Liên Hoa đã ra tay giết cô ta một lần, bạn bè của cô ta cũng đã trả thù thành công.
Ai ngờ Hắc Liên Hoa lại là một con người nhớ lâu thù dai, sau vụ đó cứ mỗi lần gặp bọn họ là lại trào phúng vài câu, rồi nhân lúc bọn họ vì nóng giận mà mất đi lí trí liền ra tay ném gậy vào mặt họ.
Tuy cách đánh lén của Vân Yến thật khôi hài nhưng không một ai hiểu tại sao một pháp sư như cô lại đi dùng gậy phép ném vào mặt địch thay vì dùng pháp thuật như bao pháp sư khác.
Dù cô chỉ ném gậy vào mắt người khác nhưng kì lạ là người bị ném vẫn mất máu.
Vì lẽ đó mà rất nhiều người cho rằng Vân Yến hack game, nhiều lần mắng cô vì vụ đó.
Nhưng sự thật chính là Vân Yến bất đắc dĩ mới làm vậy.
Pháp sư chỉ có thể dùng gậy phép, kiếm sĩ chỉ có thể dùng kiếm, phù thủy chỉ có thể dùng sách phép...
Nhờ cái quy định vô cùng độc đáo này, Vân Yến chỉ có thể mua nhiều gậy một chút, ghét ai thì ném vào mặt họ, khi nào hư thì thay gậy mới.
Ban đầu khi cô bắt đầu ném gậy, sát thương gây ra không nhiều nhưng sau khi ăn được vài món của Vô Âm Ca Hỏa rồi đi bán, Vân Yến đã có tiền đi cường hóa gậy phép.
Nói ngắn gọn lại thì là Vô Âm Ca Hỏa đã gián tiếp giúp Vân Yến xưng bá Kỷ Nguyên Dị Giới.
Ừm, cho nên Vân Yến mới trả ơn cô ta bằng cách để cho Vô Âm Ca Hỏa hưởng mùi vị bị gậy đập vào mặt.
Chắc chắn là cô ta đang rất cảm kích cô nhỉ?
Nghĩ vậy, khóe miệng Vân Yến lại nâng cao thêm vài phần.
Nụ cười chói lóa không có thâm ý hay ẩn ý, khi vào mắt Mạc Nghĩa Tư Huệ và Vô Âm Ca Hỏa lại trở thành nụ cười trào phúng, khinh bỉ.
Mạc Nghĩa Tư Huệ âm trầm sờ bên má trái đã bị Khiết Ly đạp vào, ngữ điệu thể hiện rõ sự tức giận.
"Lâm tiểu thư, cô tốt nhất là nên giao Hắc Liên Hoa và Khiết Ly cho chúng tôi. Bọn họ và chúng tôi thù oán đầy mình, nhất thiết phải giải quyết cho gọn gàng!" Mạc Nghĩa Tư Huệ gặng cười, con ngươi âm u nhìn chằm chằm Khiết Ly và Vân Yến như muốn ăn tươi nuốt sống hai người họ.
Bên cạnh đó, Vô Âm Ca Hỏa cũng lên tiếng, giọng nói có phần gượng gạo, "Nhã Tịnh, cậu không liên quan đến chuyện này thì nên tránh xa, kẻo tụi mình lại ảnh hưởng đến cậu."
Phong Hoa Kỳ Tuyết cũng hùa theo nói, "Đúng đó Nhã Tịnh, dù cho Hắc Liên Hoa có là bạn của cậu đi nữa, cô ta vẫn là một con người gớm ghiếc lại hèn hạ chỉ biết đâm sau lưng người khác, dùng lời nói để công kích mọi người. Cậu vẫn không nên bênh vực một người như cô ta, kẻo mang họa vào thân."
Lâm Nhã Tịnh là tiểu thư cao quý nhà Lâm gia, bọn họ cũng đều là con cháu thế gia, cho nên mới biết điều mà nhường nhịn Lâm Nhã Tịnh mấy phần.
Dù hành vi của Vân Yến có phần quá khích nhưng đối diện với mấy lời nói của bọn họ, Lâm Nhã Tịnh vẫn không quá tin tưởng.
Đại khái là hình tượng cao đẹp của Vân Yến đã in sâu trong lòng Lâm Nhã Tịnh cho nên cô bé mới khó sinh ra ác cảm với cô.
Lúc này, Lâm Nhã Tịnh hơi nhăn mày, có lẽ là định nói gì đó nhưng khi chạm phải ánh mắt của Vân Yến, cô bé liền không nói lời nào mà đứng sang một bên.
Ý của Lâm Nhã Tịnh là: Tôi không tin ai cả.
Cô bé chọn cách đứng ở giữa, phe trung lập.
Dù gì Lâm Nhã Tịnh cũng không liên quan gì đến thù oán này, cho nên chọn cách không quan tâm là tốt nhất.
Bị nói xấu trước mặt, Vân Yến vẫn có chút không vui nhưng nghĩ đến việc gì đó, chút không vui ấy của cô liền tan biến.
Cầm chắc gậy phép trong tay, cô nhướng mày nhìn họ.
Mạc Nghĩa Tư Huệ, Vô Âm Ca Hỏa và Phong Hoa Kỳ Tuyết bị động tác cầm gậy phép của cô làm cho giật mình vài giây nhưng họ rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh.
Bị Vân Yến ném gậy vào người nhiều lần như vậy, chung quy họ vẫn có chút ám ảnh tâm lý.
"Thật ra chúng ta có thù." Vân Yến đột ngột lên tiếng, con ngươi trong suốt hơi chuyển động, "Mà tôi thì một khi đã mang thù thì lại nhớ rất lâu."
"Vậy nên bây giờ tôi sẽ cho mọi người ba phút để đoán xem chúng ta có thù oán gì với nhau nào? Ai đoán đúng tôi sẽ thưởng hậu hĩnh."
Vân Yến vui vẻ hỏi, ngữ khí hoàn toàn không nghe ra chút hận thù gì cả.
Khi nghe Vân Yến nói đến thù oán, Mạc Nghĩa Tư Huệ và Phong Hoa Kỳ Tuyết chỉ nhớ đến việc cô thích ra tay sau lưng họ, lại thích trào phúng bọn họ là đồ đã mù mà còn não tàn
Mù?
Nhắc mới nhớ, vì sao cô lại bảo họ mù nhỉ?
Hai người kia còn đang trầm tư suy nghĩ thì Vô Âm Ca Hỏa lại có chút chột dạ khi nghe Vân Yến nói đến việc thù oán.
Quả thật lần đó là cô ta sai khi đã vô tình cướp boss của Hắc Liên Hoa nhưng mà cô cũng đã giết cô ta rồi mà.
Vậy thì còn thù oán gì nữa đâu?
Mạng đổi mạng không phải là rất công bằng rồi sao?
Vô Âm Ca Hỏa càng suy nghĩ lại càng thấy Vân Yến là người sai cho nên quyết định không nói ra việc cô ta từng cướp boss của cô cho đồng đội biết.
Thấy ánh mắt Vô Âm Ca Hỏa từ chột dạ chuyển sang bình tâm chỉ trong vài giây, Vân Yến liền hung hăng cười ra tiếng.
Bà má nó, chắc chắn con nhỏ này nghĩ việc đó đã giải quyết xong cho nên mới cảm thấy an tâm như vậy.
Tiếng cười ma quái của Vân Yến lọt vào tai mọi người khiến cho mọi người bất chợt đứng hình, mà Khiết Ly thì lại dùng ánh mắt kiêng kị nhìn cô.
Vân Yến: "..."
Cô chỉ là có hứng cười mà thôi.
Không có ý gì hết, thật sự không có ý gì hết.
Mọi người bất an cầm chặt vũ khí: "..."
Xin lỗi, chúng tôi không thể tin được người như cô.
Thấy mọi người lại đề phòng mình mà không chịu suy nghĩ câu trả lời, Vân Yến liền vỗ tay một cái.
Tức giận đang nguôi đột nhiên lại dâng trào, Mạc Nghĩa Tư Huệ và những người còn lại hơi mờ mịt nhìn Vân Yến.
Đối mặt với ánh mắt như cừu non của bọn họ, Vân Yến chọn cách trực tiếp bỏ qua,"Đoán xong chưa?"
Bấy giờ, Mạc Nghĩa Tư Huệ tự dưng cảm thấy hơi buồn cười.
Thù hận gì đó vì sao họ phải nhớ?
Nếu thật sự có khúc mắc gì đó, chẳng phải Hắc Liên Hoa nên nói ra để cùng bọn họ giải quyết hay sao?
Chắc chắn Hắc Liên Hoa đang nói dối để kéo dài thời gian trêu chọc bọn họ!
Nghĩ vậy, Mạc Nghĩa Tư Huệ cũng chả thiết nghe câu trả lời của Vân Yến nữa mà trực tiếp cầm cây thương trong tay vươn cao lên.
Đám người sau lưng thấy ám hiệu, trực tiếp lao lên chuẩn bị tư thế nhào vào đánh Vân Yến và Khiết Ly.
Tình thế bắt buộc cho nên Khiết Ly phải lấy vũ khí ra chuẩn bị chiến đấu.
Còn Vân Yến thì không ngờ cô chỉ vừa mới ngưng việc dùng tinh thần lực lên bọn họ một chút, lửa giận trong bọn họ đã nâng cao đến mức phải ra tay với một cô gái mềm yếu như cô.
Nhưng mà mấy tháng ở Kỷ Nguyên Dị Giới, Vân Yến nghẹn khuất đã đủ.
Vì thế cho nên bọn người não tàn này nên yên tâm được cô giết thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT