Tuy lời nói của Lâm tiên sinh trông dễ nghe và có vẻ chân thành thế đấy nhưng trong lòng của mỗi người trong buổi tiệc này thì đều rõ một việc.

Chiếc cầu nối mối quan hệ giữa Hàn gia và Lâm gia đã gãy rồi, mà nguy cơ rất lớn là sau này hai gia tộc Hàn - Lâm sẽ đối đầu lẫn nhau.

Nếu đã là người thông minh thì bây giờ nên liệu chừng mà chọn ủng hộ một trong hai gia tộc.

Lâm tiên sinh sau khi nói xong cũng chỉ yên tĩnh tiếp tục đi tiếp khách cùng Lâm phu nhân và Lâm Nhã Tịnh, mặc bao lời đàm tiếu, họ vẫn bình tĩnh lạ kì.

Thật ra Lâm Nhã Tịnh vốn định đi cùng Vân Yến để giới thiệu vô cho mọi người, mục đích của cô bé rất đơn giản, chính là muốn cho mọi người biết sự tài năng của cô để sau này khi đi tìm việc, cô sẽ không bị ai coi thường.

Nhưng mà Lâm phu nhân vốn có tính tình hay lo lắng cho nên bà không dám để Lâm Nhã Tịnh ở ngoài tầm mắt của mình, bà sợ nếu để Lâm Nhã Tịnh ở riêng một lúc thôi, Bắc Cửu sẽ đến và bắt con gái bà đi.

Bên cạnh đó, Lâm Gia Thành cũng phải đi tiếp những người bạn của mình nữa cho nên đành phải đưa Vân Yến đến bàn thức ăn để cô ngoan ngoãn đứng yên ở đó.

Đám người Hàn gia dường như cũng không quá phản cảm việc xóa bỏ hôn ước cho nên không ai làm ra động tĩnh quá lớn, chỉ có điều Hàn gia ai cũng rõ.

Lần này, bọn họ là kẻ mất mặt.

Trong giới hào môn mấy năm nay, ai bị từ hôn trước là kẻ mất mặt, các tiệc trà và các buổi tiệc khác sẽ hạn chế mời kẻ mất mặt ấy đến hơn.

Cũng không hiểu vì sao lại có một cái luật lệ như vậy, nhưng mà ai ai trong giới hào môn cũng tuân theo một cách hoàn toàn nghiêm túc.

Vì vậy trong nội bộ Hàn gia bây giờ đã có chút lục đục vì Hàn Lục Anh.

Nhưng mà mấy điều này không quan trọng, điều Vân Yến quan tâm lúc này chính là bánh kem chocolate mà cô đang cầm trên tay rất ngon.

Khi đưa vào miệng thì phần kem liền tan ra, ngọt ngọt béo béo, phần bánh thì mềm như mây, cả hai phần đều nồng đậm mùi vị chocolate cao cấp.

Đang ăn ngon lành thì bị một cánh tay hữu lực rắn chắc kéo đi, vì người kia dùng lực hơi nhiều cho nên đã làm Vân Yến rơi cả dĩa bánh trên tay xuống sàn nhà.

Vân Yến chưa kịp kêu lên một tiếng nào đã bị người đó kéo thẳng vào phòng dành cho khách của Lâm gia.

"Diệp Hạ Vi, mấy năm nay sống quá nhàn nhã vì thế nên khi hết tiền cô phải tiếp tục bám vào người đàn ông khác để sống đúng hay không?"

Âm thanh âm trầm lại tức giận của nam nhân vang lên trên đỉnh đầu của Vân Yến.

Vân Yến hơi nheo mắt nhìn người đang ép mình vào góc phòng.

Nam nhân mặc tây trang màu đen, cả người toát ra một loại khí chất cấm dục, lạnh lùng nhưng nóng bỏng ở đáy mắt lại bán đứng đi hình tượng cao lãnh này.

Hắn có đôi mắt thâm thúy như hố đen, môi mỏng bạc tình hơi nhấp, có vẻ là đang chờ cô trả lời.

Bạn trai cũ?

Ỷ mình là bạn trai cũ thì có quyền vứt dĩa bánh của bà đây?

Vân Yến hơi cúi mặt, nhẫn nhịn cảm giác muốn giết người trong lòng mình lại.

Không thể hủy đi nhân thiết được, cũng không thể giết người được.

Nội tâm Vân Yến đang sóng gió bão bùng, vậy mà tên trước mặt này vẫn rất có tự tin vào bản thân mà nói tiếp.

"Ha... vì tôi nói đúng quá cho nên cô không biết trả lời như thế nào?" Bắc Cửu híp mắt, ngón tay xẹt qua mái tóc đen dài của cô, "Năm mươi tỷ, làm tình nhân của tôi trong vòng một năm."

Nhân lúc Bắc Cửu đang say sưa diễn vai bá đạo tổng tài, Vân Yến liền giơ chân đạp thẳng vào hạ bộ của hắn.

Cảm giác đau đớn như bị ai đó bẻ gãy hàng chục cái xương lan tỏa khắp người Bắc Cửu, hắn ta ôm thân dưới, khó coi lui về phía sau.

"Diệp Hạ Vi!" Bắc Cửu gầm lên như hổ, hai mắt đỏ bừng như quỷ dữ nhìn chằm chằm Vân Yến.

Thiếu nữ đối diện mặc một bộ đầm trắng xẻ tà đơn giản, kết hợp với mái tóc xõa tùy ý và dung mạo thánh khiết như hoa sen, trông cô không có chút sức công kích nào.

Nhưng chỉ có mình Bắc Cửu biết, thiếu nữ nhìn vô hại này lúc đá hắn lại không có chút nào nương tay mà tàn nhẫn hết sức.

Lúc này thiếu nữ đó mới ngẩng đầu, lộ ra nụ cười quỷ dị treo bên môi hồng, "Ôi chà, đã lâu không gặp, dạo này bạn học Bắc có khỏe không?"

Âm điệu của Vân Yến nghe không ra hỉ nộ, cứ êm êm ái ái khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.

Nhưng Bắc Cửu khi nghe thấy cô bình thản như vậy liền tức giận đến suýt chút nữa cắn lưỡi, hắn ta lên tiếng mắng cô, "Nữ nhân đáng chết! Cô dám làm như vậy với tôi!?"

Hắn đã cho nữ nhân một cơ hội rồi mà cô không biết điều lựa chọn con đường chết?

"Không nha, tôi không dám đâu." Vân Yến vô tội lắc đầu, chính khí mười phần nói: "Nhưng mà lúc nãy anh có đề nghị bán dâm với tôi, đó là hành vi vi phạm pháp luật, cho nên tôi thay pháp luật trừng trị anh trước."

Wow, sao mình có thể nghĩ ra được một lý do vô cùng thuyết phục này chứ?!

Thấy Bắc Cửu vẫn còn sức để mắng mình, Vân Yến đã có ý định đạp thêm vài cái vào hạ bộ của hắn.

Nhưng nghĩ lại thì hiện tại cô là một thiếu nữ ngoan hiền, không nên thể hiện mình quá hung tợn, tránh gây ra những hiểu lầm cho nguyên chủ cho nên Vân Yến quyết định không đạp nữa.

Bắc Cửu tái nhợt khuôn mặt, mồ hôi chảy đầm đìa khắp người, hắn ta căm phẫn nhìn gương mặt ngây thơ thân thuộc ấy.

Lúc trước thì hắn mê mẩn Diệp Hạ Vi vì khuôn mặt và giọng nói ngọt ngào này, còn bây giờ hắn hận không thể xé nát cái cổ họng và khuôn mặt giả tạo ấy.

Pháp luật?

Ha... người có quyền lực như hắn vốn đứng ngoài vòng pháp luật rồi, làm sao phải quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn đó!

Nếu hôm nay Diệp Hạ Vi không đến đây thì hắn đã triển khai kế hoạch cũ rồi, nhưng bây giờ vì thái độ xấc xược này, Diệp Hạ Vi sẽ phải trả giá đắt đỏ hơn nữa.

Theo thời gian cơn đau dưới hạ bộ lại ngày càng tăng khiến cho Bắc Cửu có chút lo âu cùng khó coi.

Nhận thấy vẻ hoảng hốt của Bắc Cửu, Vân Yến liền lạnh mặt.

Ánh mắt ba phần lạnh lùng, năm phần tàn độc và hai phần âm trầm lúc nãy đâu rồi?

*Chỗ này chương trước lẫn chương này là Vân Yến đang khịa á, chứ mọi người đừng nghĩ au miêu tả ánh mắt như vậy nha =)) mắc cười lắm...

Sao chỉ còn hoảng loạn, lo lắng và sợ hãi vậy?

Chà, bá đạo tổng tài cuối cùng cũng chỉ là người thường thôi nhỉ.

Vân Yến bày tỏ mình không kì thị mấy người ảo tưởng sức mạnh như Bắc Cửu đâu, thật đó.

Lúc này, đáy quần của Bắc Cửu thế mà lại ươn ướt, trong không khí bốc lên một mùi hôi tanh nhàn nhạt của máu.

Máu?

Chắc mình không đạp mạnh đến nỗi gãy luôn chứ?

Vân Yến chớp chớp mắt, hai tay đặt ra sau lưng, bước từng bước chân đến chỗ của Bắc Cửu.

Khi thấy Vân Yến đến gần chỗ mình, sự sợ hãi trong vô thức làm Bắc Cửu phải theo đó mà lui về phía sau một bước.

Khổ một điều là mỗi khi Bắc Cửu di chuyển, cơn đau lại tăng thêm nhiều chút.

"Xin lỗi Bắc tổng nha, hình như tôi dùng sức hơi mạnh rồi ấy?" Vân Yến hạ khóe môi xuống, nhỏ giọng nói, "Nhưng mà năm mươi tỷ có chút ít, nếu là cả gia sản của anh thì tôi sẽ xem xét lại..."

"Cô nằm mơ! Nữ nhân hư vinh đáng chết!"

Bắc Cửu cắn răng lùi chân đến cửa phòng, mắt thấy bản thân đã chạm đến tay nắm cửa rồi, hắn ta hít một hơi thật sâu sau đó nhanh như chớp mở cửa, chạy ra khỏi phòng.

Vân Yến không cản Bắc Cửu, mà lặng lẽ nhìn hắn chạy đi.

Chờ đến năm mười phút sau, Vân Yến lại nhàn nhã bước ra tiếp tục dự tiệc, thấy vẻ mặt mọi người vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, cô cảm thấy hơi kì quái.

Bắc Cửu làm ra động tĩnh lớn như vậy mà không ai phát hiện ra sao?

Phát hiện có vài ánh mắt của đám khách trong buổi tiệc khi nhìn mình có ý tìm tòi và khinh thường, Vân Yến mới nhận ra.

Thì ra ai ai cũng phát hiện nhưng do kiêng kị Bắc Cửu mà không dám lên tiếng.

Tiếc quá, cô chưa bị Bắc Cửu làm gì cả, bọn họ có hóng hớt thì cũng chẳng được gì.

Mọi người lại tò mò không đúng lúc rồi.

Vân Yến mỉm cười một cách lóa mắt nhất để đáp lại đám người đang nhìn mình sau đó lại vùi đầu tiếp tục ăn bánh chocolate.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play