Mảng trời đỏ rực rất nhanh đã bị màn đêm bao trùm lấy, những vì sao trên bầu trời dần xuất hiện, chầm chậm tỏa sáng như những bóng đèn nhỏ.
Thế nhưng những sao kia dù sáng đến đâu cũng không thể bằng mặt trăng.
Như bao ngày, trăng lại tỏa ra một loại ánh sáng nhu hòa mà tươi mát nhưng hình như hôm nay trăng lại muốn kéo người bên dưới luân hãm vào sự ôn nhu của nó.
Thôn làng vốn dĩ đang tối đen như mực, đột nhiên những lồng đen nhỏ được treo khắp mọi ngóc ngách trong thôn lại bừng sàn lên, từ đó dần dần làm lộ ra cảnh tượng tưng bừng náo nức của ngày lễ hội.
Các sạp hàng cũng bắt đầu mở ra để buôn bán, khách khứa từ khắp mọi nẻo đường cũng nhanh chóng đi đến, tiếng cười nói rộn ràng làm cả không gian bừng lên một loại hứng khởi.
Những thanh lâu nọ cũng đã trang trí xong cho ngày lễ hội, tiểu nhị ai nấy cũng nhiệt tình mà mời khách vào lâu.
Trên đường mấy cặp nam nữ nắm tay nhau vui vẻ đi dạo, mấy đứa nhỏ háo hức chạy nhảy, mấy cụ già cũng tươi cười tốt đẹp, dường như vì lễ đến cho nên họ đã quên đi bao sự khó khăn, nhọc nhằn trong cuộc sống.
Vừa bước đến cửa thôn, cảnh tượng rực rỡ đã in vào đôi mắt trong vắt của Khải Đồ, chợt hắn nhìn sang người bên cạnh, hơi nhấp môi.
Vân Yến đang ăn chocolate liền nhận ra có người nhìn mình, cô cũng rất phối hợp nhìn lại.
Khuôn mặt Khải Đồ được bao bọc bởi một tầng sáng mỏng thánh khiết, khiến cho bao nhiêu sự đẹp đẽ ở hắn đều được phô bày ra hết cho thế gian nhìn ngắm.
"Nếu ngươi lại muốn ngắm tiếp, ta sẽ tiếp tục chờ."
Giọng nói của Vân Yến vô cùng nhàn nhã lại có một chút tùy ý, có lẽ là vì cô đang ăn chocolate nên tâm trạng cũng khá tốt.
Khải Đồ khẽ lắc đầu, con ngươi lóe lên một tia sáng nhưng rất nhanh liền bị hắn che giấu mất.
"Tiểu tăng không nghĩ làm phiền ngài."
"Ồ, thì ra là ngươi thích ngắm cảnh lễ hội rực rỡ tưng bừng như vậy à?" Vân Yến tay xoa cằm, mày hơi dương lên.
Khải Đồ hơi mỉm cười, ôn nhu đáp: "Cảnh tượng chúng sinh đằm ấm hạnh phúc chính là hình ảnh đẹp nhất cũng là hình ảnh mà tiểu tăng thích ngắm nhất."
Nghe thế Vân Yến liền lơ đãng liếc Khải Đồ một cái, sau đó liền thu lại ánh mắt.
"Vậy đi vào thôi, ta rất háo hức đây."
Háo hức khi bản thân sắp được nhìn xác của ngươi nha.
Thiếu nữ bước chân đi trước, một thân tím đã được thay bằng một thân hắc y phục khiến cho khí chất của cô lại thêm vài phần lạnh lẽo.
Trên khuôn mặt diễm lệ ấy hiện lên một cỗ vui mừng, háo hức đến lạ kì, nếu chỉ nhìn qua sẽ thấy cô cũng như bao người khác, đàn vui vẻ vì ngày hội tới, thế nhưng khi nhìn thật kĩ sẽ nhận ra ác ý còn đọng trong đáy mắt cô.
Phải chăng bấy lâu nay là Khải Đồ đã sai?
Đúng thật, hắn đã sai khi cho rằng cô tốt đẹp.
Khi nhìn đôi mắt của Vân Yến, hắn đã cho rằng suy nghĩ của mình đúng, bởi vì nó làm hắn liên tưởng đến các vị hòa thượng trong chùa Cao Lâm, kể cả hắn.
Đôi mắt Vân Yến cùng Khải Đồ giống nhau ở chỗ cả hai thoạt nhìn rất trong sạch, nhưng Khải Đồ là thật còn Vân Yến là giả.
Có lẽ vì Vân Yến giả vờ quá lâu cho nên bấy lâu nay cô đã quên đi một phần bản chất của mình.
Huyết tinh, hôi tanh, bẩn thỉu và tàn ác mới là Vân Yến.
Từ trước giờ Khải Đồ vẫn luôn tin Vân Yến là một cô gái có tấm lòng nhân ái mà tốt đẹp, chẳng qua là cô đã trải qua một khoảng thời gian u tối cho nên mới lầm đường lỡ lối.
Nếu Vân Yến biết được Khải Đồ vẫn luôn tin tưởng cô như vậy chắc chắn cô sẽ cười nhạo hắn một trận.
Sao lại có một người ngây thơ và dễ gạt đến vậy?
Khải Đồ không hề biết Vân Yến vẫn luôn tìm cách để giết chết hắn đơn giản bởi vì hắn có nguy cơ làm hại đến cô.
"Đột nhiên nhìn ta làm gì vậy?"
Có phải mấy hôm nay nhan sắc của cô lại tăng thêm vài bậc không nhỉ?
Vân Yến sờ sờ khuôn mặt, cũng không quên cắn một miếng chocolate, mắt nhìn thẳng Khải Đồ, khóe môi có vài phần đắc ý.
Sững sờ một lúc, Khải Đồ liền hồi thần đáp: "Người đông như vậy, tiểu tăng sợ sẽ lạc ngài."
Thấy Khải Đồ không có phần nào là giả dối, Vân Yến hơi nheo mắt nhìn dòng người càng ngày càng đông đúc trên đường đi.
Lễ hội này một năm có một lần, mục đích tổ chức là để xua đuổi tà ma đồng thời cầu mong những điều bình an đến với gia đình của mình.
Mà thôn làng này từng được một vị Thần nào đấy ở lại khi chuyển kiếp thành người, đồng thời nơi đây cũng có không khí an lành, làm ăn lại rất tốt, sản phẩm và thức ăn rất đặc trưng cho nên mới nổi tiếng và được nhiều người đến thăm đến vậy.
Người càng đông lại càng tốt!
Môi hồng không tự chủ mà nhếch lên thành một nụ cười xinh đẹp, người đi qua vô tình nhìn qua một liền không thể quên.
"Không sao, mắt ta rất tinh, ngươi sẽ không lạc được đâu." Vân Yến lên tiếng đảm bảo với hắn, rất tự tin mà hất cằm.
Thế là Vân Yến liền tự tin đi trước dẫn đường, đi qua mỗi sạp hàng cô liền ngứa tay mua một ít đồ chơi và thức ăn, chốc lát cả hai tay đã toàn túi với túi.
Vân Yến thu mấy thứ đồ chơi vào không gian còn thức ăn thì ném cho Khải Đồ giữ.
"Toàn là đồ ngọt, không có đồ mặn đâu." Vân Yến kiêu ngạo lên tiếng, trên mặt chỉ còn thiếu ghi lên dòng chữ 'cảm thấy được sự tận tâm và chân thành của ta chưa?'
"Cảm tạ." Khải Đồ cười cười, ngón tay không khỏi nắm chặt mấy túi thức ăn, âm thanh pha lẫn chút lạnh lẽo không rõ nguyên nhân.
Những điều đó toàn bộ lọt vào mắt của Vân Yến, tuy vậy cô lại xem như chưa từng thấy mà hứng thú đi tiếp, cô đi đến đâu liền mua đến đó, không ngại gì cả.
Vừa đi Vân Yến vừa tính giờ, không tốn bao nhiêu thời gian cô đã mua gần hết mấy sạp hàng trong thôn này.
Vân Yến híp mắt, quay người lại, hai tay đặt sau lưng nhìn Khải Đồ.
"Ta phải đến thôn bên cạnh mua một chút đồ, ngươi chờ ta một lát, được không?"
Chậm rãi ngẩng đầu, môi mỏng của Khải Đồ hơi mím lại, mày cũng hơi chau.
"Tiểu tăng không thể đi cùng ngài?" Ngữ khí của hắn nhàn nhạt, dường như chỉ là hỏi cho có chứ không hề có ý gì.
"Ta đi một lúc liền về, không lâu." Vân Yến đáp.
"Vậy ngài đi đi, tiểu tăng sẽ chờ ngài ở chiếc cầu bên kia."
Vừa nói Khải Đồ vừa đưa ngón tay mảnh mai của mình chỉ về hướng Nam, Vân Yến nhìn theo, quả nhiên ở đó có một cây cầu.
Vân Yến tùy tiện gật đầu sau đó liền nhảy lên kiếm bay đi.
Trong số những người đến thôn làng để tham gia lễ hội cũng không ít người là tu tiên giả cho nên việc Vân Yến ngự kiếm phi hành đối với bọn họ không phải là điều gì cao siêu.
Sau khi Vân Yến rời đi, Khải Đồ liền bị một cô gái ăn mặc rách rưới va vào, cả người nàng ta bốc lên một mùi hôi tanh của máu làm cho hắn không khỏi nhíu mày.
Hắn dịu dàng đỡ cả người của cô gái nọ, lên tiếng hỏi: "Nữ thí chủ? Nữ thí chủ? Ngài có sao không?"
Cô gái nọ ngước lên nhìn Khải Đồ, khuôn mặt nàng ta tái mét lại vô cùng khiếp đảm tựa như vừa nhìn phải việc gì kinh dị lắm, nàng ta nhìn hắn như nhìn một cọng rơm cứu mạng, hai tay lắm bụi bẩn lập tức nắm chặt vạt áo của Khải Đồ.
"Hòa... hòa thượng! Thỉnh cầu ngài cứu cứu cả gia đình ta! Ma tu! Bọn chúng xông đến nhà ta làm loạn!" Nàng ta nức nở khẩn cầu nhưng giọng lại rất nhỏ, đôi lúc lại thận trọng nhìn xung quanh.
Nghe vậy đôi mày Khải Đồ liền nhíu chặt, hắn suy nghĩ một chút sau đó liền đáp ứng cô gái đi đến nhà nàng ta giải quyết.
Nhà của cô gái đó ở trên núi, đường đi tối đen như mực lại đầy ngõ ngách khiến cho Khải Đồ thập phần lo lắng mà nhanh chân hơn.
Hắn sợ người nhà cô gái này sẽ vì hắn đến chậm mà chết hết.
Bấy giờ dường như Khải Đồ đã quên bây giờ bản thân là một người thường, đối đầu với bọn ma tu chính là tự đi tìm chết.
Cô gái nọ vừa dẫn đường đi, vừa lo lắng quay lại nhìn hắn, thoạt nhìn như một nạn nhân thứ thiệt.
Nhưng khi Khải Đồ không chú ý, trên khuôn mặt lắm lem đầy máu của nàng ta liền nở một nụ cười quỷ dị mà tởm lợm.
Quên mất tiêu, nàng ta là ma tu đã giết gia đình mình mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT