Sảnh nhà chính của Liên gia rất nhanh liền bị lấp đầy bởi những kẻ thuộc giới thượng lưu sang trọng, ánh đèn vàng phát ra từ chùm đèn lấp lánh trên trần nhà làm cho khung cảnh thêm phần lãng mạn.
Hai bên tường được bố trí với hai chiếc bàn dài chường mười mét cùng vô số thức ăn và nước uống đẹp mắt.
Đây là một nơi tràn ngập mùi thơm của tiền và quyền lực.
Tiếng nói chuyện xì xầm vang lên khắp sảnh, kẻ nào trong buổi tiệc không là phú nhị đại thì cũng là con nhà quý tộc, còn có vài người quyền lực bên quân đội - bạn của Liên lão gia và vài người thuộc giới thời tranh của nguyên chủ.
Tiếc là ông bà ngoại và nội của nguyên chủ đều có chuyện bận nên tận hôm sau mới có dịp đến thăm hỏi đồng thời tặng quà.
Thế cũng tốt, mắc công họ sẽ bị cô chọc tức chết mất.
Tổng giám đốc công ty giải trí của Liên Kỳ cũng được Vân Yến đặc biệt mời đến đây.
Vân Yến nhìn xuống dưới một xíu, sau khi đảm bảo rằng mọi người đã đến đủ, cô mới giấu thứ gì đó mờ ám không rõ xuống dưới lớp váy bồng bềnh nhiều tầng này.
Trước khi bước xuống, trước tiên Vân Yến phải hít một hơi thật sâu để chắc chắn rằng mình vẫn đủ bình tĩnh đối mặt với lũ thiểu năng dưới đây.
Vân Yến tự dặn lòng rằng mình phải dịu dàng, không được nói mỉa mai người khác, cô là một thiếu nữ, thế nên cùng lắm là đánh cho kẻ đó một trận thôi.
Được rồi...
Vân Yến ra hiệu cho Liên ba mẹ, Liên ba mẹ liền hiểu ý cho người tắt hết đèn trong sảnh, chỉ còn để lại chút ánh sáng để chiếu sáng nơi cầu thang kia.
Ánh sáng tắt, tiếng bàn tán của mọi người cũng ngừng lại mà tập trung toàn bộ sự chú ý vào chiếc cầu thang được soi rọi bởi ánh đèn kia.
Xuất hiện đầu tiên là chân nhỏ trắng nõn được bao bọc bởi một đôi giày màu trắng xinh xắn, cùng lớp váy lấp lánh như ngàn vì sao trên trời.
Khuôn mặt hương diễm đoạt mục* trắng nõn như phát sáng dưới ánh đèn khiến cho người phía dưới không khỏi hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
* Hương diễm đoạt mục: Xinh đẹp đến chói mắt.
Thiếu nữ dùng tay nhỏ nâng váy, chầm chậm bước xuống từng bậc thang, đôi mắt như chứa ngàn tinh tú khẽ nhìn quanh sau đó rất nhanh liền thu lại nhưng vẫn không thoát khỏi sự quan sát của các vị khách nọ.
Cô đi rất chậm nhưng lại vô cùng đẹp đẽ khiến cho người khác không hề cảm thấy cô làm màu, ngược lại vô cùng thưởng thức nét đẹp hiếm có này.
Bắt gặp một ánh mắt, hoài niệm liền ùa về.
Ánh mắt Vân Yến trong vắt như giọt mưa đầu xuân, không kiêu ngạo, không rụt rè, cô tựa như một kẻ đã nhìn thấu thế gian, trong mắt hoàn toàn không để lộ một suy nghĩ gì, làm cho một số người không khỏi tò mò rằng cô gái này đã trải qua những gì để mà đôi mắt ấy không còn suy tư như bao người cùng lứa tuổi nữa.
Lòng bàn tay chảy đã sớm đầy mồ hôi vì đau đớn phát ra từ phía lòng bàn chân chân nhưng khuôn mặt cô vẫn không có một chút biểu hiện gì.
Thấy Vân Yến như vậy, Liên ba mẹ và anh em họ Vương không khỏi hồi hộp cùng đau lòng.
Vân Yến sau khi đi xuống cầu thang xong liền nở nụ cười duyên dáng, dịu dàng mở miệng, âm thanh ngọt lịm như mật ong rót vào tai mọi người, "Cảm ơn tất cả mọi người đã đến với buổi tiệc của Liên Tích tôi đây, nhiều năm rồi mới về nước, được gặp lại mọi người và bố mẹ gia đình, tôi cảm thấy rất vui."
Dứt lời, tiếng vỗ tay đã vang lên, tiếng xì xầm vang lên một tí sau đó rồi hạ xuống nhanh chóng.
"Ừm, tiện đây nói luôn, mọi người cũng không cần phải lan truyền tin đồn gì về Liên Kỳ đâu, dù sao nó cũng có tên trên hộ khẩu Liên gia rồi, mấy từ con rớt, con lụm con nuôi gì đó tạm bỏ vào bụng nhai nuốt và quên đi." Vân Yến cong cong mắt nói thêm vài câu, tuy từ ngữ vô cùng sắc bén nhưng khi cô nói ra lại mềm mại như đang chào buổi tối vậy.
Mọi người: "..."
Liên bố mẹ: "..."
Liên Kỳ đã sớm xuống sảnh để ở cùng Liên bố mẹ, khi nghe Vân Yến nói những lời mang ý bênh vực mình như thế này, nói cô ta không ngạc nhiên thì thật dối lòng.
Liên Tích mà lại lên tiếng bênh vực cô ta sao?
Nhưng mà ánh mắt đó trông không giống cho lắm...
Ánh mắt Vân Yến thật giả lẫn lộn không rõ là cô đang bênh vực cô em gái của mình thực, hay chỉ giả vờ cho thiên hạ xem.
"Rồi đó, đã hết những gì tôi cần nói rồi, mọi người chơi đùa vui vẻ nha." Vân Yến đặc biệt tặng Liên Kỳ một nụ cười chân thành, sau đó mau chóng nói những lời kết thúc.
Hết câu, mọi người liền tản ra khắp nơi, Vân Yến bị Liên phu nhân kéo đi, một số người lại không biết điều chạy theo định làm thân nhưng điều bị Liên phu nhân khéo léo từ chối.
Liên lão gia cũng góp phần ngăn chặn mấy ông bạn già dắt theo mấy đứa heo đực đòi xem mắt đứa con gái rượu của mình.
Vương Thừa Vũ, Vương Âm, cùng Liên Kỳ cũng rất có tâm đứng tiếp khách thay cho Vân Yến - kẻ sắp tàn phế này.
Thế là Vân Yến trở thành người được bao bọc kĩ càng dù là chủ nhân của bữa tiệc.
Kiểu gì tin đồn nhà họ Liên bao bọc con gái quá đà cũng lan rộng cho mà coi.
Vân Yến bày tỏ đây không phải là lỗi của cô, cô có thể tiếp đãi khách nhưng mà không ai cho cô đi cả nên cô đành ngồi im một chỗ làm mỹ nhân yên tĩnh lại xinh đẹp tuyệt vời mà thôi.
Giữa không gian tấp nập, Vân Yến như người từ thế giới khác bước vào, thờ ơ lại lạnh nhạt uống nước lọc ăn chocolate.
Xung quanh Vân Yến còn đặc biệt có thêm vài chú bảo an mặc đồ đen hung dữ đeo kính đen, tay cơ bắp cuồn cuộn cùng cả đống hình xăm rồng rắn sư tử do Vương Âm đích thân chuẩn bị cho cô.
Vương Âm bảo có những ông chú này thì không ai dám đến gần cô nữa rồi, nghe vậy thì Liên bố mẹ liền đồng ý tới tấp.
Nói cô lạc lõng thật sự cũng không phải là nói quá đâu.
Đang ăn ngon lành, đột nhiên cảm nhận lưng mình có chút lạnh, cả người Vân Yến liền nổi lên một tầng da gà, cô quay đầu, vô tình va phải ánh mắt của một người đàn ông lạ mặt.
Tên đàn ông đó nhìn cô chằm chằm như hận không thể chọc cô thành từng lỗ.
Đáng sợ thật nha!
Đáng sợ thì đáng sợ nhưng Vân Yến vẫn đủ bình tĩnh để quay người lại tiếp tục ăn chocolate ngắm cảnh xem kịch.
Chắc chắn là hắn thấy lưng cô xinh đẹp quá nên ghen ăn tức ở rồi.
Ha hả.
Quả nhiên người đẹp luôn bị ghen ghét mà.
Chỉ chừng năm phút sau, Liên phu nhân cùng một người lạ đi tới từ phía sau cô, tiếng kêu yêu chiều của bà vang lên: "Cục cưng!"
Vân Yến kéo váy đứng dậy cười một cái đáp lại, nhưng khi nhìn đến người bên cạnh Liên phu nhân, cô cảm thấy tay bắt đầu ngứa rồi.
Nhìn người ta với ánh mắt như nhìn kẻ thù như vậy mà cô không ngứa tay mới lạ.
"Cục cưng, đây là Bạch tổng, đối tác của chúng ta, cậu ấy mới chỉ ba mươi tuổi thôi mà đã rất tài giỏi rồi, là ông trùm trẻ của giới công nghệ đấy." Liên phu nhân trước tiên nói ngon nói ngọt khen người đàn ông bên cạnh một chút, sau đó khi cảm thấy người đàn ông một chút để ý cũng không có đành chuyển qua chủ đề chính.
"Bạch tổng muốn chào hỏi con đấy cục cưng, thế giới của người trẻ mẹ sẽ nhường lại, cục cưng nhớ ngoan nha, nói chuyện với Bạch tổng rất thú vị đó!" Liên phu nhân vừa nói, lại vừa nhìn Vân Yến không chút đành lòng.
Sau đó bà liền bị Liên lão gia kéo đi tiếp khách tiếp rồi.
Phía sau người đàn ông họ Bạch này cũng có vài tên bảo vệ, trông lực lưỡng hơn cả mấy chú bảo vệ của Vân Yến ba bốn lần.
Vân Yến cùng hắn ta nhìn nhau, cả hai đều dùng khí chất lấn át lẫn nhau, từ ngoài nhìn vào mọi người đều nghĩ cả hai thiếu chút nữa là cả hai kéo tay áo lên đánh lộn rồi.
Bạch tổng đột nhiên mở miệng sau mấy phút giả vờ câm, "Cô tên gì?"
Vân Yến: "..." Chấm hỏi?
Đi đến bữa tiệc của người ta mà không biết người ta tên gì?
Người đâu? Mau kéo tên họ Bạch này ra đánh cho bổn cung!
Vân Yến cười nhạt, "Trên giấy mời không có tên tôi à? Nếu không có thì chắc anh đi nhầm buổi tiệc rồi đấy, cửa vẫn đang mở đấy mời anh về."
Họ Bạch hơi cau mày nhưng sau đó liền giãn ra, "Tôi không nhớ, cô nói đi."
"Tôi cũng không nhớ, anh đoán đi."
Vân Yến mỉm cười, tên họ Bạch im lặng.
Hai người một câu cũng không nói.
Bạch tổng đây đành phải lục lại trí nhớ của mình để tìm tên của cô gái gan hùm trước mặt mình.
"Liên Tích?" Tên họ Bạch hỏi cô.
Vân Yến trợn mắt, không đáp.
"Liên Tích, tôi là Bạch..." Họ Bạch không nhận câu trả lời của Vân Yến liền biết mình nói đúng, nhưng bản thân còn chưa kịp nói xong đã bị chuông điện thoại của mình phá đám.
Họ Bạch nhìn lướt qua Vân Yến một lúc như chào tạm biệt sau đó không nói một câu liền quay người rời đi cùng mấy tên bảo vệ.
Ờm.
Hắn ta cứ tưởng thế là ngầu à?
Quả thật ngầu như sh*t.
Vân Yến kéo váy quay lại ghế ngồi, chưa ngồi được bao lâu đã bị quấy rối bởi Liên Kỳ và Vương Thừa Vũ, đành kéo váy đứng dậy tiếp.
Khổ tâm, khổ tâm, quá khổ tâm.
Vân Yến cắn nốt thanh chocolate, mặc niệm trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT