Lái xe trầm tư một lúc, sau đó lên tiếng hỏi cô, đồng thời bẻ tay lái sang một hướng khác, rời khỏi đoàn xe.

"Cô từ khi nào biết tôi là nam?"

Vân Yến cụp mắt, giả vờ như mình chưa nghe gì.

Thấy cô như vậy, tài xế cũng không ép cô trả lời, hắn phanh gấp xe lại, bình tĩnh nhìn một đoàn vịt đang đi trước xe.

Con đường này không phải là con đường đất đá hay bị hư hại nhiều, con đường này cũng được xem là dễ đi, ở gần đây lại không có nhiều người sinh sống, đi lên một chút nữa sẽ thấy một vài nhà dân cùng cửa hàng tiện lợi.

Cũng không biết tên quỷ tài xế này chở cô đi đâu mà vòng lên vòng xuống làm xe muốn hết xăng.

Nhưng đám vịt này thì không biết ở đâu ra nữa, không có nhà nào gần đây là nhà nông cả.

Thời gian lặng lẽ trôi qua cứ thế cũng không ai nói gì, cả hai yên lặng chờ đoàn vịt đi qua hết sau đó tài xế lại tiếp tục lái xe đi tiếp.

"Mau đến cửa hàng tiện lợi đi, đừng có lòng vòng nữa."

Vân Yến mở mắt, khóe môi treo một nụ cười lười biếng lại vô cùng gợi cảm.

Tên nhóc này nghĩ cô là thứ ngu ngốc mù đường thiểu năng à? Lái xe gì mà lòng vòng một chỗ nãy giờ, định ra oai cho ai xem, đám gà vịt bên đường kia xem à?

000: "..." Ký chủ chửi thật hăng nha hahaha...

Tài xế không hó hé một câu, chỉ nhìn cô qua kính chiếu hậu một lúc sau đó trực tiếp tấp xe vào một chỗ hoang vắng bên kia, nhanh chóng ra mở cửa xe, kéo cô ra khỏi xe.

Vân Yến hơi nhăn mày nhưng cũng không làm động tác gì quá lớn, đôi mắt óng ánh có chút khó chịu.

Thằng nhỏ này...

Chiều cao của nguyên chủ dù không thuộc dạng quá cao như siêu mẫu nhưng ít nhiều cũng tính là vượt trội rồi, nhưng khi đứng với thằng nhỏ biến thái thích giả nữ này trông cô nhỏ nhắn hẳn đi.

Mẹ nó, thằng nhỏ này định làm gì vậy?

Tài xế bắt lấy hai cánh tay của cô, đôi mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ xinh trước mặt.

Bấy giờ Vân Yến hết nhịn nổi rồi, cô dùng chân đạp một cái thật mạnh vào bụng hắn, lúc tài xế buông lỏng tay, Vân Yến liền một phát đá hắn bay vào bãi đất bên cạnh.

"Mẹ nó, lại lỡ chân rồi." Vân Yến tặc lưỡi, nheo mắt nhìn thằng nhỏ đã bị cô đánh đến ngất xỉu, cô lẳng lặng tìm trong không gian một cành hoa đặt lên người hắn, sau đó lên xe định rời đi.

Xe vừa nổ máy, cửa sau lại mở ra, tài xế lúc nãy cả người nguyên vẹn, quần áo sạch sẽ gọn gàng ngồi phía sau, tóc dài bị tháo ra, ngực giả cũng biến mất.

Tóc giả tháo ra làm lộ rõ khuôn mắt tuấn tú lạnh nhạt như băng của tài xế, mái tóc vàng nhạt như nắng mai tùy ý xõa vài sợi trước mắt che đi ánh mắt chết chóc của hắn.

Vân Yến liếc hắn, lên tiếng: "Tài xế có biết người không có bằng lái xe mà lái xe thì bị phạt bao nhiêu không?"

"Tôi không biết."

"Không biết vậy mà cũng đòi làm tài xế hả thằng quỷ nhỏ này." Vân Yến dữ tợn nở nụ cười, cầm cái giấy tờ xe của một người nào đó lên.

Cô gái trong giấy tờ xe mới là tài xế của xe này, còn thằng nhỏ chết tiệt này chắc là đã quăng cô tài xế này ở đâu rồi giả dạng làm cô ta rồi.

"Cô ấy vẫn không sao, chỉ bị ngất thôi." Tài xế lạnh nhạt giải thích.

"Với cả tôi là bán huyết, cũng là bạn thuở nhỏ của em." Tài xế đột nhiên thu lại khí lạnh, nở nụ cười ôn hòa khó cưỡng.

"Nín mồm, lại mở miệng tôi sẽ bẻ gãy răng anh đó." Cô mỉm cười đáp lại.

Tài xế: "..." Tiểu thanh mai hung hãn như sư tử.

Vân Yến lấy dây buộc gọn gàng mái tóc dài của mình, lửa trong mắt bắt đầu bùng lên, cô đặt tay lên tay lái, như chớp chiếc xe liền chạy đi, tốc độ quả thật rất dọa người.

Chocolate, hãy chờ ta, ta sẽ giải cứu ngươi bằng chính cái dạ dày này!

000 vừa nhìn Vân Yến vừa vuốt mặt, nó không thể cười nổi nữa rồi.

Nguyên chủ bị sự vô tư của Vân Yến làm cho lung lay suy nghĩ nên suy nghĩ táo bạo không chịu nổi.

Cô ấy muốn như vậy luôn đấy!

____________________

"Bẩm đại nhân, chiếc xe chở Du Sương tiểu thư hiện đang đậu ở cửa hàng tiện lợi cách đây khoảng hai kilomet, người phụ trách chiếc xe đó là Tiểu Mẫn, cũng là người mà bọn người ở văn phòng vừa phát hiện thấy đang hôn mê ở nhà vệ sinh." Người áo đen chầm chậm bẩm báo cho ông chú trung niên.

Ông chú trung niên sắp bị chọc tức điên rồi, ông ta xoa xoa mi tâm: "Cậu nghĩ bây giờ Du Sương có an toàn hay không?"

"Bẩm đại nhân, theo tôi là có."

"Đi, đi đến cửa hàng tiện lợi đó." Ông chú trung niên phất tay, mọi người liền theo lệnh về vị trí của mình.

"Bẩm đại nhân, người ở văn phòng vừa báo lại, chiếc xe đó đã đến bến Đông Hải, cùng với bọn người thợ săn huyết tộc."

Ông chú trung niên: "???"

Cái quần gì vậy?

Mẹ nó mới có năm phút thôi đấy? Cô ta di chuyển chiếc xe kiểu gì vậy? Cô ta có năng lực dịch chuyển không gian của huyết tộc hay gì?

À phải rồi ----

Kẻ giả danh người của mình để bắt cóc cô ta, không chừng là huyết tộc.

Tự nhiên ông lại cảm thấy là cô ta bắt cóc hắn thì đúng hơn.

Vương của huyết tộc còn chưa đánh lại cô ta, mấy tên tôm tép riu này là cái quái gì?

Mấy tên áo đen đột nhiên thấy ông chú trung niên cười nham hiểm lại biến thái như vậy, bọn hắn thật sự có chút sợ nha.

Ông chú trung niên quyết định không cần phải gấp, đi từ từ đến bến Đông Hải cũng được, Du Sương tiểu thư sẽ lo được hết mà nhỉ.

"Đi đi mua vài ly cà phê uống rồi hẳn đi đến bến Đông Hải." Ông chú trung niên tùy tiện đưa tấm thẻ đen cho một tên áo đen rồi thoải mái vươn người chầm chậm đi vào xe.

Mấy tên áo đen: "..."

____________________

Thiếu nữ tóc đen nở nụ cười yếu ớt, ánh mắt thập phần thê lương, đôi vai nhỏ bé run run khi có cơn gió thoảng qua.

Giọt nước vẫn còn vươn trên má, thiếu nữ liền lấy tay quẹt đi, nước rơi xuống váy tạo thành một bông hoa hồng đỏ thẫm.

Đấy là máu.

Vân Yến phì cười, con nhỏ Hương Khê trở thành diễn viên khi nào vậy, rõ ràng là nó đâm cô mà nó làm như cô ăn thịt nó vậy.

Máu trên đó cũng là của cô ấy nha, giận nha.

Đối diện cô gái trông như thiên sứ tuyệt đẹp kia, là một cô gái thanh tú, khuôn mặt có chú tái nhợt vì bên bụng trái bị đâm một nhát khá sâu.

"Đâm được con gái của tiểu tam cướp cha mình, hả hê không hả chị họ?" Vân Yến cười cười, mắt cong lên thành hình bán nguyệt.

"Cô câm miệng!" Hương Khê nấc lên, giận dữ hiện rõ trên mặt.

Vân Yến bĩu môi: "Nãy tôi im thì cô bảo tôi câm à, giờ tôi nói thì cô lại không cho tôi nói, thứ đa nhân cách."

"Tôi nói cô câm mồm!" Hương Khê hét lên, vừa hét phía dưới mặt đất đã nứt ra, một sức mạnh kinh khủng của bán huyết.

Bán huyết ở thế giới này là một kẻ mạnh, mà bán huyết có dòng máu thợ săn lại càng mạnh hơn.

Nhưng bán huyết không bao giờ được công nhận trong xã hội cũng như trong giới huyết tộc.

Vì vậy, họ chính là những con sói không được thuần hóa.

Chỉ cần bỏ công huấn luyện họ một chút, họ sẽ trở thành những con sói nghe lời tuyệt hảo.

Mà Hương Khê chính là con sói đó, cộng thêm sự căm phẫn khi nghe được toàn bộ câu chuyện thật sự về gia đình thợ săn của mình và hào quang nhân vật chính, cô ta đã thành công đâm Vân Yến một nhát thật sâu.

Du Từ, Phi Sương từ lâu đã là những nhân vật nổi tiếng trong giới thợ săn, hai người họ là bạn bè, đồng thời cũng là đối thủ, bên cạnh đó còn có nhiều tin đồn rằng họ là người yêu.

Trong khi đó Phi Nhật - em gái Phi Sương là một mỹ nhân ốm yếu.

Ba người là thanh mai trúc mã, Du Từ thích Phi Nhật, Phi Sương lại thích Du Từ, tâm tư Phi Nhật luôn khó nắm bắt, không rõ có thích Du Từ hay không.

Năm ấy trước năm nguyên chủ Du Sương sinh

ra năm năm, huyết tộc mở một cuộc chinh chiến, thợ săn đại loạn, toàn diệt.

Lúc ấy Phi Sương và Du Từ phải kết hôn để kết hợp đánh lại giới huyết tộc, ai ngờ phút cuối kẻ hầu cận Phi Sương phản bội, tiết lộ mọi chuyện cho huyết tộc.

Du Từ trước hết cứu Phi Nhật, người hắn yêu thương nhất, sau đó mới tới Phi Sương. Ai ngờ Phi Sương đã bị một đại nhân vật trong giới huyết tộc bắt mất, sau đó kết hôn với hắn cuối cùng sinh ra một bán huyết cũng chính là Hương Khê.

Du Từ và Phi Nhật lui về ở ẩn, sinh ra Du Sương không bao lâu đã bị bọn huyết tộc phát hiện, cuối cùng chỉ còn một mình Du Sương toàn mạng ở cô nhi viện.

Hương Khê sau khi được sinh ra, yên ổn chưa được lâu thì đại nhân vật huyết tộc kia đã rơi vào giấc ngủ đông dài vô tận, Phi Sương buộc phải giấu Hương Khê đi, còn bản thân bị cha của Sở Tri giết chết.

Tình cờ nơi mà Hương Khê được giấu lại là cô nhi viện của Du Sương.

Phải nói là Phi Nhật và Phi Sương tuy không phải là chị em sinh đôi nhưng cả hai vẫn rất giống nhau, vì thế Sở Tri nghĩ Du Sương là con của Phi Sương cũng không thể trách hắn.

Nói đến chuyện của Phi Sương, cô ấy vốn là nữ chính, fan não tàn rất nhiều.

Thế nên việc ai cũng thích Phi Sương là một việc rất bình thường.

Nhưng so với Phi Sương, Phi Nhật mới thật sự là truyền nhân của thợ săn họ Phi với sức mạnh khó tin và nhan sắc tuyệt vời.

Tiếc là cô ấy là nữ phụ, cũng tiếc là cô ấy đi quá sớm.

Nghĩ đến đây, mọi người lại nghĩ về chuyện Phi Sương và Du Từ một chút, có phải bạn nghĩ Phi Nhật là tiểu tam hay không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play