Vân Yến lờ qua cảnh hai con dơi tình thâm trước mặt mình, đưa mắt nhìn sang Trương Phi vẫn đang lồm ngồm bò dậy cùng Hạ Viễn đang suy tư.

Vân Yến ngập ngừng một lúc, sau đó lên tiếng.

"Tiểu Phi, lại đây, tôi sẽ bảo vệ cô."

Vừa nói, Vân Yến vừa dang tay, giọng nói êm dịu vô cùng đáng tin, nhưng nụ cười đểu cáng vẫn được treo trên khuôn mặt đó, thật khiến cho người ta phải suy nghĩ lại.

Trương Phi một tay ôm bụng, một tay chống mặt đất để lấy lại thăng bằng, đầu vẫn đang xoay vòng vòng vì chóng mặt.

Hoàn toàn không biết đâu là trời đâu là đất.

Chợt nghe thấy có tiếng người nào gọi tên mình, Trương Phi chậm rãi đưa mắt lên nhìn, thoáng chốc cả người liền cứng đờ.

"Du Sương?" Trương Phi nghẹn một chút, dường như không chắc chắn lắm mà hỏi lại.

"Ừm, là tôi đây nè." Vân Yến chớp chớp mắt, khả ái đáp.

"Cô không phải là..." Trương Phi định nói gì đấy, sau đó lại ngưng lại nhìn Tư Mã Ý tàn tạ ngồi ở một góc kia.

Con ngươi đen thẳm co rút lại, mồ hôi lạnh chảy ra từ trán xuống cổ, Trương Phi thật sự bị dọa đếm đứng hình.

Hình dạng thật của huyết tộc thật sự rất gớm ghiếc, mà huyết tộc càng mạnh thì hình dạng thật sẽ càng xấu hơn.

Thiên đạo không cho ai tất cả đâu.

Nhận thấy có người nhìn mình Tư Mã Ý vươn mắt nhìn lại.

Trương Phi sợ hãi rụt người vào một góc, như một con nhím đầy phòng vệ.

Vân Yến bĩu môi, lấy kiếm đập vài cái người Tư Mã Ý thật mạnh bạo, hung hăng nói: "Ngươi mau thu vẻ xấu xí của mình lại, ngươi xấu đến mức dọa sợ con gái nhà người ta rồi kìa!"

Tư Mã Ý bị cô chọc ngoáy vào ngoại hình của mình, tức giận đến mức hai vai run lên.

"Ngậm mồm vào, chưa đến lúc cho ngươi nói." Nhận thấy con dơi xấu xí bị mình cắt một cánh này định lên tiếng, Vân Yến liền lên tiếng hăm dọa.

Tư Mã Ý: "..." Cô giỏi!

"Hạ Viễn, nhìn ta chăm chăm như thế nghĩa là thích ta sao?" Vân Yến không chút thiện cảm lên tiếng.

"Tiểu thư quá tự tin rồi." Hạ Viễn cụp mắt.

"À, Hạ... Hạ gì mà bất tỉnh đấy? Tỉnh rồi mà đúng không?"

"Là Hạ Đông." Hạ Viễn nhắc nhở.

Vân Yến đập tay, đúng là Hạ Đông, nhiều Hạ quá nên cô quên mất.

"Hạ Đông ấy, hắn còn ổn định về tinh thần không?" Vân Yến thân thiết hỏi.

Đáy mắt Hạ Viễn thoáng dao động, cả con ngươi bị nhuốm màu sợ hãi.

"Không."

"Ừm, tất nhiên phải vậy rồi, chúc mừng ngươi, bây giờ không ai tranh giành cái chức Hạ gia chủ với ngươi rồi." Cô mỉm cười, tay vỗ nhẹ.

Cả người Hạ Viễn đột nhiên kích động quát Vân Yến.

"Ngươi đúng thật là một con quái vật, tại sao lại giết chúng ta? Không phải ngươi nói ngươi không phải là con gái của Du Từ và Phi Sương hay sao? Tại sao?"

"Ừm, tôi là quái vật đó, quái vật giết người cũng cần phải có lý do sao? Huống chi các ngươi lại chẳng phải con người." Vân Yến híp mắt mỉa mai đáp lại, câu cuối đặc biệt nhấn mạnh.

"Ngươi!"

"Ngươi cái gì mà ngươi, Tiểu Phi qua đây mau nhanh, không thì tôi cho cô bị bọn dơi xấu xí này hút máu đến chết đó." Vân Yến bắt đầu đã hết kiên nhẫn.

Chocolate của Vân Yến thật sự đã hết mà chocolate trên thuyền đã sớm không còn một chút nào.

Không có chocolate, Vân Yến thật sự không còn hiểu hai từ 'kiên nhẫn' là gì nữa.

Nói toạc ra, cô sẽ dễ nóng giận và hay đánh người khi thiếu chocolate.

Cô thật sự muốn xẻo thịt bọn người trước mặt mình rồi ném bọn họ xuống biển cho nhanh, trong mắt cô, bọn họ chính là một đám phiền phức.

Đụng vào là thấy phiền phức.

Một con dơi luôn đòi ôm cô.

Một con dơi bị thần kinh giai đoạn cuối.

Một con dơi thường xuyên giết người lại hỏi cô tại sao lại hại chết bọn dơi tụi nó.

Một con nhóc phản ứng chậm trước cái chết.

Một lũ người sợ cô sẽ ăn họ.

Tự tin lấy ở đâu mà ra vậy? Bọn họ đủ ngon bằng chocolate không mà sợ?

Vì thế nếu mà ở đây lâu chắc chắn Vân Yến sẽ nổi điên.

Cho đến khi trong đầu Vân Yến đã tràn ngập những cách để giết người này nhưng không làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ xong, Trương Phi mới chịu chạy đến "ôm đùi" cô.

Ừm, là ôm đùi theo nghĩa đen đó.

Vân Yến co giật khóe miệng, cô bảo là đến gần chứ không có bảo phải ôm đùi nha.

Tức giận!

"Thả chân tôi ra." Vân Yến hạ giọng, che giấu ý tức giận trong giọng nói của mình.

Trương Phi hơi mếu máo, con ngươi đẫm nước hướng về phía cô, đầu liên tục lắc.

"Câm à?" Vân Yến cục súc hỏi.

Trương Phi: "..."

Cô ta đang sợ hãi, cô không nhìn ra à!!!

Bảo vệ mình gì chứ? Ghét mình thì có!

Hai tay Trương Phi ngày càng siết chặt chân của Vân Yến hơn, ngón tay cấu mạnh vào chân cô.

Vân Yến: (‡▼益▼)

Đôi chân mảnh mai, ngọc ngà trắng trẻo, xinh đẹp mơn mởn, láng mịn thơm tho... của ta đã bị con nhỏ nữ chính này phá rồi!

Đừng ai cản ta! Ta nhất định phải giết cô ta!

"Ký chủ!" 000 đọc được suy nghĩ của cô liền gào lên chói tai, "Cô nhân từ một chút đi! Cùng lắm thì chặt lại cái chân của cô ta thôi mà, đừng giết người!"

Vân Yến nghe thấy lời khuyên bảo chân thành của 000, cả người suýt nữa là té rồi.

Vân Yến có chút nghi ngờ.

Mẹ nó! Đây không phải là 000! Nhất định đây là hệ thống giả, 000 theo chủ nghĩa hòa bình bạch liên hoa cơ mà!

Thôi mặc kệ, nó đã đề cử rồi thì cô cũng không ngại làm theo...

Ai bảo cô là một ký chủ tốt chứ!

"Ký chủ, tôi đùaaaaaaaaaaaaaaaaa." 000 thấy cô đã lấy kiếm ra, liền la to.

Vân Yến nghiêm mặt. không để ý đến 000, trực tiếp ôm cả người Trương Phi lên bế đi mất.

Mọi người: "..." Mọi chuyện kết thúc thật rồi đúng không?

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám đi đâu vì vẫn còn dư âm sợ hãi cô, và cũng vì vẫn còn vài con quái vật ở đây.

Tư Mã Ý hừ lạnh nhìn xung quanh, đáy mắt âm u lạnh lẽo.

Bọn người này đã nhìn thấy sự tàn tạ của hắn thì cũng không cần thiết để sống nữa rồi... Ngôn Tình Tổng Tài

___________

Trong không gian sáng chói hiện đại với đầy rẫy máy tính cùng thiết bị điện tử được lắp đặt vô cùng tân tiếng, xung quanh toàn là người đi qua đi lại.

Tiếng gõ phím vang lên rất nhiều và dữ dội, và bọn họ ai ai cũng bận rộn làm việc.

Không khí cũng không náo nhiệt gì mấy, phải nói là dù có gần trăm người ở đây nhưng không ai nói chuyện với nhau cả, chỉ có tiếng gõ phím mà thôi.

Nơi đây dường như là một căn cứ quân sự bí mật của một đất nước hay quốc gia nào đó.

Màn hình to nhất ở đấy cao khoảng sáu mét, bề rộng khoảng chín mét, đây là màn hình cho bọn họ nhận liên lạc từ các con thuyền khác.

Trong màn hình bỗng dưng phát ra tiếng rè rè, biết có người đang liên lạc đến căn cứ, nhân viên vô cùng điêu luyện gõ phím nhanh nhẹn, đồng thời lúc đó cũng có một nam nhân một thân hải quân phục xanh đen lạnh lùng đi đến.

Đi đến đâu mọi người liền chào hỏi hắn đến đó, vô cùng có nguyên tắc và kỷ luật, chứng tỏ hắn là một kẻ có địa thế rất cao ở đây.

Phía sau hắn còn có một đội ngũ khoảng tám người đi theo, làm tặng thêm khí thế của hắn.

"Cấp báo, du thuyền VamPi số hiệu 999 đã bị một loài không rõ chủng loại xâm chiếm, toàn bộ huyết tộc thất thủ, riêng loài người thì không rõ."

Âm thanh ồm ồm phát ra từ máy tính sau một hồi kết nối với bên kia, khiến cho mọi huyết tộc có ở đó có chút khiếp sợ.

Đúng vậy, ở căn cứ này không có một con người nào, tất cả đều là huyết tộc cả, đều là kẻ thù của con người.

Căn cứ này cũng là do bọn chúng đánh chiếm từ con người mà ra, ác liệt như thế đấy.

Nam nhân kia đứng ở một bên, bình tĩnh nghe hết rồi lên tiếng, giọng nói uy lực vô cùng.

"Mau điều đội hải quân số 345 cùng một tàu vũ khí hạng nặng đến gần con thuyền Vampi số hiệu 999 để trợ giúp."

"Đã rõ! Mau điều Vampi - 345 đến viện trợ cho Tư Mã Ý đại nhân!" Nhân viên đứng sau hắn hô một tiếng, sau đó nhanh chóng giao nhiệm vụ cho mấy người gần mình.

Như chớp, mọi người liền tản ra làm việc của mình, đội ngũ của hắn đẫ sớm đi làm việc hết.

Nam nhân đứng yên một chỗ, đáy mắt thấp thoáng sát ý mãnh liệt, cả người tỏa ra một loại khí áp thấp khiến người bên không rét mà run.

"Đi thôi, ta cũng phải đi để xem thử rốt cuộc là con quái vật nào đã làm cho con tàu của Ám Huyết Tử Vương Tư Mã Ý bị tàn phá như thế này." Khóe miệng nâng lên vô cùng mị hoặc, nam nhân cười lạnh.

"Vâng, Quân Trưởng đại nhân." Trợ lý bên cạnh tay đẩy kính, ôn tồn đáp.

Hắn nói xong liền phất tay rời đi, để lại một không gian cho bọn người kia làm việc.

Hắn rời đi, không gian vẫn như vậy, phảng phất như chưa có thay đổi gì xảy ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play