Dơi con nghe thấy lời chê bai của Vân Yến liền giận đến run người, nháo nhào lên trong lưới, liên tục gào lên: "Ai xấu? Cả nhà ngươi mới xấu! Cái đồ xấu xí không có mắt nhìn dơi!"

Vân Yến híp mắt, nhàn nhạt ăn hai thanh chocolate trên tay, hoàn toàn không tức giận bởi lời mắng mỏ của dơi con.

Giờ nào việc nấy, ăn xong rồi đánh con chó họ dơi này cũng chưa quá muộn.

A, đầu năm nay thật nhiều bọn thích la hét và lũ bánh bèo.

Bánh bèo thì vô dụng.

Đám thích la hét bị thần kinh.

Thế rồi cũng chẳng có ai bình thường ngoài mình nữa.

Hệ thống khi đọc được suy nghĩ này của Vân Yến liền giật mi mắt.

Suy nghĩ của ký chủ thật sự rất phong phú so với biểu cảm và hành động của cô ấy.

Chẳng hạn như bây giờ, khuôn mặt cô thì rất bình tĩnh nhưng nội tâm thì...

"Con người, ngươi sợ rồi chứ gì? Ngươi ôm ta đi, ôm ta thì ta sẽ tha cho cô một mạng, mau ôm ôm ta đi! Thật sự đó, ôm ta đi, ta sẽ không làm đau ngươi."

Dơi con thấy cô không nói gì liền hất cằm ra lệnh, giọng nói trẻ con bén nhọn vang lên khắp hành lang.

Vân Yến sau khi bình tĩnh ăn hết hai thanh chocolate liền quay mặt sang hỏi Kim Bảo, "Bọn người kia đã tỉnh dậy hết rồi?"

"Đã tỉnh dậy hết rồi thưa chủ nhân, nhưng khu vực quanh đây đã được em đặt kết giới rồi, sẽ không ai làm phiền ngài được." Kim Bảo.

Vân Yến mỉm cười gật nhẹ đầu, hai bàn tay không biết từ khi nào đã đeo găng tay màu trắng, tay phải cầm một con dao nhỏ.

"Vậy là tốt rồi, vẫn còn dư thời gian để giải phẫu."

"Giải phẫu? Ê con người, ngươi định giải phẫu ai? Ôm ta trước đi rồi giải phẫu có được hay không?" Dơi con vỗ cánh la to.

Vân Yến chầm chậm mở miệng, đuôi lông mày hơi nhếch lên: "Giải phẫu dơi ấy... dơi con."

"Dơi con? Con người, ai cho người giải phẫu đồng loại của ta! Ta không cho phép! Nhưng nếu như ngươi ôm ta, ta sẽ suy xét cho ngươi làm." Dơi con lại gào thét, ánh mắt cực kì hưng phấn.

Cuối cùng thì mình cũng có thể bắt con người này ôm mình rồi, mình thật thông minh biết bao!

Vân Yến: "..."

Con dơi quỷ quái ngu ngốc thiếu năng này rốt cuộc là từ đâu ra vậy?

Bổn thợ săn nhịn mi từ lúc ở trong phòng rồi đấy nha!

Mở miệng ra là ôm, ôm, ôm, ôm... Phiền chết mất.

Lúc nãy cô còn định mổ cái con dơi này ra để xem cấu tạo bên trong của nó như thế nào mà nó có thể ngu ngốc đến thế.

Nhưng bây giờ nghĩ lại thì trực tiếp giết vẫn là phương pháp nhanh và đỡ phải nghe lời lảm nhảm của nó nhất.

Cô sợ mình nghe lời lảm nhảm của nó xong, đầu liền trở nên điên điên khùng khùng, đi đại sát tứ phương như ngày xưa lại khổ.

Vân Yến nắm lấy cái lưới nhốt dơi con, chỉa dao nhỏ vào thẳng mặt nó, thân thiện nở nụ cười rạng rỡ.

"Chết vui vẻ nha, hẹn không bao giờ gặp lại ngươi nũa."

Dứt câu cô liền đâm thẳng dao vào cổ dơi con, lúc mũi dao sắp đâm vào da thịt của dơi con thì bị một lực lượng ngăn lại, dù cô có dùng sức cỡ nào thì cũng khó thể đâm xuyên qua được.

Vân Yến trầm mặc một lúc, con ngươi lóe lóe lên tia nguy hiểm.

"Hệ thống, ngươi rốt cuộc là bị bệnh gì? Bây giờ ta giết một con dơi mà ngươi cũng ngăn cản ta cho được à?"

"Thỉnh ký chủ bớt nóng, con dơi con này cô có thể tận dụng được nó." 000 chấm mồ hôi giải thích.

"Tận dụng? Có thể đổi ra chocolate không?" Cô nhàn nhạt hỏi.

"Tất nhiên là có rồi!" 000 vội vàng nói.

Vân Yến rũ mắt, vứt dao xuống mặt đất, chầm chậm mở miệng: "Giải thích rõ."

"À..." 000 ngập ngừng, dường như không muốn nói cho cô biết.

"À? Ngươi giỡn với ta hả?" Vân Yến cười lạnh, con dao rơi dưới đất đột ngột được một lực lượng không rõ nâng lên cao dần, rồi chui lọt vào bàn tay nhỏ nhắn của cô.

"Ký chủ à, việc này cô phải tự đi tìm hiểu thôi, hệ thống tôi thì biết gì đâu chứ!" 000 bĩu môi nói.

Một con dơi con đột nhiên xuất hiện ở phòng của cô, tất nhiên là kì lạ rồi, mà vì kì lạ nên mới càng không nên giết nó.

Lỡ đâu nó có vai trò gì đó to lớn trong con thuyền này, thì chẳng phải nhiệm vụ của cô sẽ mau chóng hoàn thành sao?

Nhiệm vụ hoàn thành sớm -> Có nhiều tích phân -> Mua được nhiều chocolate.

Hệ thống nó là đang nghĩ cho cô nha.

"Logic của ngươi, bổn thợ săn từ chối hiểu." Vân Yến cười nhạt.

"Ký chủ à, hãy nghĩ đến chocolate đi, chocolate, chocolate!" 000 nghiêm túc nói.

Vân Yến híp mắt đi vào phòng, đóng chặt cửa phòng lại, tay vứt cái lưới có dơi con xuống mặt đất.

"Biết biến hình không?" Cô hơi cúi đầu nhìn dơi con.

"Biết biến hình thì ngươi có ôm ta không? Con người, ôm ta đi rồi ta biến hình cho ngươi xem! Ôm ôm đi!" Dơi con bắt đầu ra điều kiện, hai mắt tròn nhỏ chớp chớp.

"Không thì biến ra khỏi đây đi, xấu xí như ngươi vậy, ta đây cũng không muốn nhìn." Vân Yến kiêu ngạo nói, âm thanh mang theo sự uy lực mười phần.

Dơi con bị nói là xấu xí liền thẹn quá thành giận, cánh vỗ mạnh phát ra tiếng như gà tập bay: "Con người! Nhìn kĩ này, xem xem ta có đẹp hay không! Xem xong phải ôm ta!"

Dơi con dần dần biến to, lưới nhốt dơi con cũng vì thế mà bị mà không thể nhốt nó nữa.

Dơi con biến hình rất nhanh, thoáng chốc đã xong.

"Này con người, ta có phải là đẹp đến mức ngươi phải đứng hình không?" Âm thanh ngọt ngào như kẹo đường của cậu bé vang lên.

Dơi con lúc này đã biến thành một cậu bé chừng mười bốn tuổi, thân hình cao ráo lại mang theo chút nét ngây ngô của trẻ con vừa lên thiếu niên, trên người là một bộ âu phục trông có chút cổ xưa.

Mái tóc nó ngắn đen láy mượt mà như loại tơ lụa quý hiếm, đôi mắt màu đỏ ruby chứa đầy ý cười, con ngươi sâu thẩm đầy nguy hiểm, môi hồng răng trắng tinh nghịch nở nụ cười, bên má phải còn có cái lúm đồng tiền trông cực kì đáng yêu.

Khi dơi con mở miệng răng nanh nhỏ như ẩn như hiện, chiếc lưỡi non mềm hồng hồng lộ ra khiến người ta muốn cắn một miếng.

Vân Yến chỉ nhìn lướt qua dơi con nhỏ một lần rồi chăm chú ăn thanh chocolate trên tay, cũng không quên nhỏ giọng chê một tiếng, "Quá xấu xí, nghĩ làm sao mà tự tin rằng mình đẹp, bổn thợ săn là đẹp nhất!"

Dơi con: "..." Cái con người này...

Sao có thể tự luyến đến mức như thế?

Thật sự tự luyến đến mức quá đáng đến vậy chứ!

"Con người! Con người kia! Ai cho phép ngươi chê ta xấu vậy! Ta không cho phép ngươi nói vậy, mau rút lại lời nói đó và xin lỗi ta mau!" Dơi con xù lông, hai má phồng lên như hai cái bánh bao nhỏ trắng trắng ngon miệng.

"Ai dám chê ngươi xấu." Vân Yến trợn mắt, "Điều đó là sự thật rồi, cần phải chê cho ngươi biết à? Ngu ngốc vậy."

Dơi con giận dữ đến nỗi suýt chút nữa là lao lên cắn vào cổ của con người trước mặt này, tuy vậy cậu vẫn tiết chế được cảm giác này.

Muốn giết con người này quá!

Nhưng chưa ôm được, chưa ôm được thì chưa thể giết được!

Ôm ôm ôm...

Dơi con bỗng nhiên hóa hiền lành, đáng thương ném ánh mắt về phía Vân Yến, trên mặt chỉ còn thiếu viết bốn chữ 'ta muốn ôm ôm.'

Vân Yến híp mắt, hơi dang tay ra.

Dơi con nghĩ cô đã đồng ý ôm mình liền lon ton chạy đến định nhào vào lòng cô.

Ngay lúc đó, Vân Yến liền khép tay lại, vươn tay bóp chặt cổ dơi con khiến cho cậu không thể nào thở được.

Con người này... sức lực cũng thật là mạnh!

Dơi con vì khó thở nên không thể nói rõ câu từ, vì thế nó liền nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt đỏ ruby của dơi con rất đẹp, khiến cho người ta nhìn một chút liền ngã vào trong sự mê hoặc của đôi mắt ấy.

Là một sự mê hoặc vô cùng nguy hiểm.

"Thôi miên làm cái gì cho mệt vậy hả?" Vân Yến vứt thẳng dơi con xuống mặt đất, cười lạnh.

Trông Vân Yến thật sự không khác gì nhân vật phản diện, không phải loại phản diện bình thường mà là loại phản diện ác nhất phim, sau này sẽ bị nhân vật chính giết vô cùng thảm đấy.

Nhưng thật sự thì Vân Yến rất mạnh tay, làm cho hệ thống nhỏ cũng cảm thấy đau hộ dơi con.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play