"À, vậy nghe tin buồn trước." 000 không hề để tâm, cứ làm theo ý mình muốn.
"Các huyết tộc cấp trên đã đếm rất kĩ lưỡng số người có thư mời, vì thế nếu như có thêm Kim Bảo, thư sẽ dư ra một lá, từ đó bọn họ sẽ đi tìm người nào không mặc bộ lễ phục mà họ tặng rồi dẫn đi chỗ khác."
"Sao dạo này ngươi tốt tính vậy? Bị bệnh nan y sắp đi đời nên cảm thấy tội lỗi?" Vân Yến bĩu môi, trong lòng cảm thấy hoảng sợ nhân sinh.
000 trợn trắng mắt, người ta giúp cô mà cô không cảm ơn là sao?
Người ta giúp cô đó!
Vậy mà cô còn nghi ngờ à?
"Vì lần này nếu mà cô không bảo vệ được bọn họ thì nguyên chủ sẽ lập tức đánh giá nhiệm vụ không thành công, cô sẽ bị mạt sát." 000 bĩu môi đáp.
"Ồ, nghe ghê quá nhỉ." Vân Yến gật gù, tiếp tục mở thêm một thanh chocolate nữa.
"Nhiệm vụ này được hơn mười nhiệm vụ giả nhận rồi mà đều không thành công, cô xui xẻo lắm mới nhận phải nó." 000 thở dài.
"Thế ngươi biết tại sao họ không thành công không?"
"Không biết, tôi mà biết thì cảnh báo cô làm gì cho mệt, trực tiếp chỉ cô cho nhanh."
Ây da, không biết trong vũ hội có chocolate không nữa.
"Còn về chuyện vui chính là Lam thành chủ mời cô làm trợ lý của hắn, nếu cô đồng ý thì hắn sẽ cho cô rất nhiều quyền hạn và cả kinh nghiệm làm nhiệm vụ giả nữa." 000 nghiêm túc nói.
"Được, tôi sẽ báo lại với Lam thành chủ." 000 thở phào, dường như đã ném cục đá trong lòng mình ra khỏi người.
Vân Yến tiếp tục mở thêm một thanh chocolate, biểu tình ngày càng đạm bạc.
Sóng lưng Kim Bảo đột nhiên lạnh lẽo, nó mỉm cười nhìn bảo vệ.
"Chuyện đến đây là được rồi, tốt nhất là anh nên theo lời khuyên của chúng tôi mà đi mổ mắt, mắt kém đến vậy rồi." Kim Bảo châm chọc.
Hương Khê gật gù, phụ họa thêm: "Định nghĩa về cái đẹp còn có một bộ sách, hôm sau mà gặp lại tôi sẽ tặng anh combo mười cuốn."
Bảo vệ: "..."
"Ba thư mời, ba người." Vân Yến trợn mắt đi đến gần bảo vệ, đặt thư mời của mình xuống bàn.
Kim Bảo và Hương Khê cũng đồng thời lấy thư ra.
"Đã đủ, mời ba vị mỹ nữ vào trong." Bảo vệ âm thầm chấm mồi hôi, trong lòng khóc thành một dòng sông.
Lỡ mồm thôi mà hai vị mỹ nữ này lại phản ứng dữ dội như sư tử vậy.
Vẫn là về nhà kế thừa gia nghiệp bán bún riêu cho nhanh, tự nhiên lại ham tiền rồi đi làm việc trên mấy du thuyền này làm gì không biết.
Cửa sảnh vũ hội một lần nữa mở ra, sự chú ý của mọi người ngay lập tức đặt lên người của hai vị mỹ nhân kia.
Hai người họ như được một tầng hào quang bao bọc, sáng chói rực rỡ nhất buổi vũ hội này.
Tiếng xì xầm dần vang lên, tạo thành một âm thanh to lớn.
Thoáng chốc, hai người Kim Bảo và Hương Khê đã bị một đống chàng trai và cô gái bao quanh.
Tất nhiên, ngay cả huyết tộc cũng để ý đến hai người họ, người đẹp luôn có những ưu đãi riêng của người đẹp.
Vân - bị cho ra rìa - Yến cảm thấy khá ổn, ít nhất là không ai làm phiền cô ăn chocolate.
Dần dần phòng vũ hội được lấp đầy bởi những du khách cùng huyết tộc, càng lúc lại càng đông hơn.
Thiếu nữ mặc một bộ đầm vàng kim sang trọng đứng im một chỗ, đầu hơi cúi như đang gặm nhấm thứ gì đó trên tay.
Đột nhiên thiếu nữ ngửa mặt lên, ánh mắt mang chút mơ màng chăm chú nhìn xung quanh rồi lại rũ mắt ăn tiếp.
Phía tầng trên có hàng chục bóng người qua lại, nhưng vì đã bị kính đen che mất nên không ai biết rằng trên đó có người.
"Cho người điều tra cô ta đi, ta muốn có thông tin trong vòng ba mươi phút đổ lại." Âm thanh mang theo đầy ý lạnh nhạt vang lên.
"Vâng." Người hầu phía sau kêu một tiếng rồi lùi xuống.
"Đột nhiên Sở gia chủ lại hứng thú với con người như vậy... có phải là đã không chịu đựng nổi cơn khát hay không?" Hạ Viễn ngồi kế bên lên tiếng trêu chọc.
Sở Tri lạnh lẽo liếc Hạ Viễn, ngón tay vỗ nhẹ bàn: "Cô ta rất giống Du Từ, từ khuôn mặt cho đến cách nhìn người bằng nửa mắt đó."
Huyết bích của mấy con dơi ở vị diện này thật là cao cấp nha, bổn thợ săn thật là thích thú.
"Oh ~ Dear, don't scare, I won't hurt you."
"Buồn cười thật đấy, lúc thì honey, lúc thì dear, lúc sau là sweet heart luôn nhỉ? Không biết tên người ta thì phải hỏi, gọi đại như thế có bao giờ trúng đâu mà gọi hoài." Vân Yến bĩu môi.
Âm thanh đó ngừng lại một chút, tựa như không thể tin cô sẽ phản ứng như thế.
Nhưng ngừng không được bao lâu, giọng nói ấy vẫn tiếp tục phát ra.
"Darling, your blood is so sweet." Bàn tay lạnh lẽo lướt qua cổ cô khiến da cổ Vân Yến nổi lên một lớp da gà rõ ràng.
Vân Yến giật giật mi mắt, biểu tình ghét bỏ hiện rõ trên mặt: "Biến thái à? Thầy cô của ngươi có dạy ngươi rằng không được tự tiện đụng chạm vào cơ thể phái nữ không?"
Người giữ huyết bích: "..." Không, không, phản ứng này rất sai!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT