Vân Yến cau mày, bất đắc dĩ quay người nhìn thứ đã theo mình mấy hôm nay ở phía sau, tà váy đen lung lay trong gió, nhẹ nhàng phiêu phồng.
Cậu bé đứng đằng sau cô quần áo xộc xệch bẩn bỉu nghiêng nghiêng đầu, khuôn mặt ngây ngô nhìn cô như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vân Yến giật khóe miệng nhìn thằng nhỏ trước mặt này, liếc mắt nhìn Khả Nghi đầy ghét bỏ.
Khả Nghi bị cô nhìn đến liền khụ một cái đầy thất thố rồi mau chóng cụp mắt không dám biểu hiện ra chút cảm xúc.
Mấy hôm trước khi đi ngang qua một cánh rừng, bọn người Vân Yến đã gặp phải một bọn thổ phỉ đang đánh cướp một gia đình nọ.
Khả Nghi nảy sinh lòng thương người liền giúp một phen, nhưng rốt cuộc cũng chỉ cứu được thằng nhóc này.
Thằng nhóc này vì không còn người thân gì, nên chỉ mơ hồ mà đi theo bọn họ.
Ngây ngây ngốc ngốc, đưa nó bỏ vào một thành gần đây thì nó lại khóc òa cả lên, không chịu ở đấy.
A, con nít đúng thật là phiền phức.
"Vương, ta sẽ chăm sóc nó." Khả Nghi không nhịn được nữa mà xót xa nói, hai mắt sáng lên đầy kiên nghị.
"Muốn gì cũng được, đừng làm ảnh hưởng đến ta." Vân Yến xoay người đi tiếp, không thèm chờ một ai.
An Tư cùng Kim Bảo cũng rời đi, Khả Nghi hơi mím môi sau đó quay lại kéo tay cậu bé đó, rồi chạy theo sau cô.
Đi khoảng một lúc sau, bọn cô lại tiếp tục gặp thổ phỉ, Vân Yến bày ghế ra ngồi im một chỗ chờ bọn họ đánh nhau xong.
Ngày nào cũng gặp mấy cảnh như vậy, Vân Yến đã sớm quen rồi.
Cậu bé ngây ngơ ngồi lên người Khả Nghi ngoan ngoãn ngắm nhìn cảnh bọn thổ phỉ đang giết người.
Khả Nghi che mắt cậu bé sau đó trao đổi với hệ thống một thanh kẹo cầu vồng cho cậu bé sao nhãng, không chú ý đến cảnh máu me đó nữa.
Dáng vẻ nữ nhân đầy cao quý nhìn bọn họ, ánh mắt trong veo, môi luôn cong lên thành một nụ cười nhạt.
Mái tóc bạch kim đẹp đẽ xõa trên vai cô, bộ váy trên người cô cũng chỉ có duy nhất một màu đen, ở cổ tay có một ấn ký màu đen kì lạ.
Bọn thổ phỉ bị Vân Yến nhìn đến ngại ngùng, lúc bấy giờ thủ lĩnh của bọn họ mới dừng việc đánh đá bọn người cạnh chiếc xe ngựa đầy máu đằng kia mà đi đến trước mặt cô, đáng khinh cười một tiếng.
"Mỹ nữ? Nàng cảm thấy hứng thú với bọn ta sao?" Tay Cụt dùng bàn tay chỉ có bốn ngón của mình định chạm vào khuôn mật cô.
Vân Yến hơi ngước đầu lên dần nhìn bàn tay của Tay Cụt, trong tay đột nhiên xuất hiện thêm một thanh kiếm.
"Ta đúng thật là hứng thú với cái đầu của nhà ngươi."
Giọng nói cô nhẹ nhàng, dễ nghe khiến mấy thổ phỉ kinh ngạc, nhưng khi nhìn đến thanh kiếm trong tay cô, họ liền trở nên kiêng kị.
Cánh tay của Tay Cụt đột ngột rơi xuống đất mà không hề báo trước, mà lưỡi kiếm trên tay Vân Yến nhuốm một tầng máu nhạt.
Tay Cụt bây giờ mới thật sự giống cái tên của hắn.
"Th---Thủ lĩnh... Nàng ta hình như là con cương thi trong lời đồn." Một trong số các tên thổ phỉ đứng ở phía sau la lên.
Khuôn mặt Tay Cụt tái nhợt, trong lòng khẽ chửi thề một tiếng, người thường bọn họ làm sao có thể đánh lại con cương thi đã giết cả chưởng môn của một môn phái ở tu chân giới được?
Huống chi lúc nãy hắn vừa chọc ghẹo cô xong? Tên kia rõ ràng biết mà không nói sớm, rõ ràng là muốn hắn chết!
Tay Cụt thất thần suy nghĩ, vết thương chảy máu ngày một nhiều, cảm giác tê dại lan khắp cơ thể hắn.
"Vương, có cần ta xử lí?" An Tư bình tĩnh hỏi cô.
Vân Yến híp mắt không trả lời, ném thẳng cây kiếm vào đầu hắn, Tinh Tú mau chóng xoay người nằm ngang, tư thế thật chính xác mà cắt rơi đầu Tay Cụt.
Bọn thổ phỉ đằng sau sửng sốt một hồi rồi tái mặt chạy đi mất, mặc kệ sống chết của tên Tay Cụt.
Mạng sống chỉ có một nhưng thủ lĩnh thì vẫn có thể bầu chọn người khác, bọn họ không rảnh để từ bỏ mạng sống của mình và đắc tội với cô chỉ để trả thù cho tên Tay Cụt.
Vì ai mà biết được, lỡ như Vân Yến nổi điên lên giết cả gia đình bọn họ thì sao?
Thanh danh 'tốt' của cô, bọn họ đã sớm nghe đủ, nói không sợ hãi thì là nói dối rồi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách!
Chờ bọn họ chạy đi hết, Vân Yến mới tiếp tục ngồi xuống an tĩnh làm một cương thi xinh đẹp.
Tinh Tú rút mình ra khỏi tên loài người xấu xí này, ghét bỏ mà phẩy phẩy mình vài cái, sau đó dụi dụi mình về phía cô.
"Bẩn." Vân Yến đẩy Tinh Tú ra xa, mày hơi nhăn lại.
"Chủ nhân, mau lau người ta a." Tinh Tú manh manh nói.
"Ngươi lau cho nó." Cô hất cằm về phía An Tư, ra lệnh.
"Vương... Chuyện này..." An Tư giật giật khóe miệng, nó mà cho cô lau thì cô liền quỳ xuống kêu nó baba!
Ánh nhìn nóng rực pha lẫn cừu hận của Tinh Tú bắn về phía An Tư, giống như chỉ cần An Tư dám đến gần nó một mét, nó liền băm An Tư thành thịt băm.
An Tư: "..." Thợ làm bánh như ta thật là khổ tâm a.
Vân Yến đập vào Tinh Tú bằng một lực rất mạnh để cảnh cáo, khiến cho nó suýt nữa là rơi xuống mặt đất.
"Đưa khăn." Vân Yến vươn tay.
Tinh Tú lập tức đặt cái khăn màu hồng của mình trên tay cô, ngoan ngoãn đứng im để cô lau người.
Kim Bảo bĩu môi, Tinh Tú lúc nào cũng tranh sủng với nó, nó có nên cắn nát Tinh Tú rồi ăn luôn không?
"Con rùa như mi cũng đòi cắn nát được bổn Tinh Tú ta à?" Một giọng nói của bé trai vang lên trong đầu Kim Bảo.
"Hừ, một cây kiếm nát như ngươi mà bổn rùa thần không cắn nát được à?" Kim Bảo nghĩ trong đầu, ánh mắt tức giận nhìn Tinh Tú.