Thoáng chốc mấy đệ tử Bạch Viêm môn đã chuẩn bị xong sàn đấu, xung quanh sàn đấu khá rộng rãi, ở giữa là ký hiệu của Bạch Viêm môn phái.
Vân Yến hào hứng nhảy lên, tay cầm kiếm chĩa về phía bốn người họ: "Lên đi."
"Thật ra nếu như bây giờ cương thi ngươi muốn rút lui, ta và ba vị còn lại đây cũng không ngại." Đại diện Cao Thổ môn nhìn Vân Yến đầy dâm tà.
Dù chỉ là một con cương thi, nhưng cô thật sự rất đẹp nha.
Vân Yến cong môi, bay xuống kéo tên đó lên hung hăng đánh, sự việc chỉ trong chớp mắt, ai cũng không kịp phản ứng lại.
Một phát ngay chân phải, hai phát ngay trái, tên đó lập tức khuỵa chân xuống, điên tiết cầm kiếm đâm vào chân cô.
Một nhát, hai nhát, ba nhát...
Kiếm vẫn không thể đâm xuyên qua da cương thi của Vân Yến được, hắn có chút hoảng loạn, con này là quái vật rồi chứ không phải là cương thi có chút linh trí bình thường nữa.
"Sao? Đâm nữa đi chứ." Vân Yến bóp cằm hắn, tay đấm một chưởng vào bụng hắn.
"Phụt..." Hắn vô lực phun ra một búng máu, mặt tái lại.
Nhưng hắn vẫn chưa chịu thua, quả cầu lửa to lớn bỗng dưng xuất hiện sau lưng Vân Yến, sức nóng khủng khiếp như muốn đốt cháy rụi cả người cô.
Kẻ đại diện Cao Thổ môn cười to, về kiếm thuật có lẽ là hắn thua cô nhưng về phép thuật thì hắn không chắc.
Vân Yến xoay người, vươn cây kiếm chém quả cầu ra làm nửa hai, quả cầu yếu dần rồi biến mất.
"C... Cái gì vậy? Ngươi... Ngươi rốt cuộc là thứ gì!"
"Là cương thi." Vân Yến dùng kiếm đâm thêm một phát ngay chân hắn.
Kẻ đó rống lên đầy đau đớn.
"Tạ Tuyết, dừng lại đi, hắn sắp chết." Thanh Hoan vì ngại mối quan hệ giữa các môn phái liền nhắc nhở cô.
"Dám nổi tính dâm tặc với bổn cương thi nữa không?"
Vân Yến tiếp tục dùng kiếm đâm vào lòng bàn tay hắn, giọng nói nhỏ nhẹ chỉ đủ cho hai người nghe nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương.
"K...Không dám, tha... tha cho tôi đi... Tôi sẽ đưa Thiên Thổ cho cô..." Hắn đau đớn đến lắp bắp, tay còn lại cố gắng móc một viên đất trong áo ra.
Vân Yến cầm cục đất đấy, liếc nhìn một hồi sau đó lấy kiếm ra, đứng dậy xoay người.
"Cương thi ngu ngốc." Hắn ta vẫn quyết không chịu thua, gượng ngồi dậy phóng ám khí vào người Vân Yến.
Kết quả ám khí bay lệch sang một bên, rơi xuống mặt đất. Còn hắn thì bị cô ném xuống sàn đấu, mất đi hai răng cửa, hai chân đều bị gãy.
Lan Khuê nheo mắt, con cương thi này cũng thật thú vị, cô ta thật muốn đấu cùng nó.
"Được rồi, ai muốn lên nữa? Cả ba lên cùng lúc cũng được." Vân Yến ném Thiên Thổ cho Thanh Hoan, sau đó quay đầu nhìn ba người họ.
Thanh Hoan chụp lại, môi hiếm có nở nụ cười, thật muốn thu con nhóc cương thi này làm đồ đệ nha, thiên phú rất tốt, nhanh nhẹn, thông minh.
"Khụ...Lão tổ, ngài đừng nghĩ đến chuyện thu một con cương thi vào môn phái của chúng ta nha." Trác Kim nhìn khuôn mặt hứng thú bừng bừng của Thanh Hoan, nhắc nhở một tí.
"Tất nhiên là ta hiểu, nhưng ngươi không thấy con cương thi này rất lanh lợi sao?"
"Rất lanh lợi." Đánh cũng rất đau, ông mãi mãi thể không quên được ngày mà cô xông vào Bạch Viêm môn của ông rồi đánh ông đâu.
Lan Khuê đứng bên cạnh Trầm Lăng nhẹ nhàng hỏi: "Trầm Lăng, huynh có muốn cùng ta đánh con cương thi đó không?"
"Không, cảm ơn." Trầm Lăng lập tức từ chối.
"Vậy à." Ánh mắt Lan Khuê xẹt qua một tia tức giận cùng buồn bực.
Đại diện Phi Lịch môn là một kẻ trông rất gian xảo, hắn mỉm cười nói với Lan Khuê: "Lan sư muội, không biết muội có muốn lên sàn đấu cùng ta không?"
"Được." Lan Khuê không ngần ngại mà đồng ý, lấy từ bên hông ra một cái roi, ánh mắt nhìn cô đầy lửa giận.
Vân Yến đứng im chờ bọn họ lên.
____
"Chịu... Chịu thua." Lan Khuê cắn răng la to.
Vân Yến vươn tay, Lan Khuê đặt bảo bối của môn phái mình vào. Bảo bối của Lịch Phi môn là một cây bút bằng gỗ, của Quang Tư môn là một chiếc nhẫn.
Tên nhìn gian xảo lúc nãy đã bị cô ném thẳng xuống sàn đấu, chỉ có Lan Khuê vì là nữ nhân nên được cô 'thương yêu' không ném xuống.
Hai người họ được mấy đệ tử của Bạch Viêm môn đưa đi điều trị, bây giờ là trận chiến cuối cùng giữa Trầm Lăng và Vân Yến.
"Tiểu cương thi, dù gì ngươi cũng đã thắng hết cả rồi. Vậy ta đấu với ngươi chẳng phải là vô nghĩa sao?" Trầm Lăng đứng im dưới sàn đấu, dường như không có ý định muốn đấu với cô.
"Nếu ngươi không đấu với ta thì Lan Khuê sẽ nghĩ rằng ngươi nhường nhịn ta, kẻ mạnh như ngươi không thèm đấu với kẻ yếu như ta." Vân Yến nói toạc ra ý nghĩ của Lan Khuê.
"Ngươi không yếu, mà ta cũng không mạnh. Đấu với ngươi thì ta sẽ chết hoặc là gãy tay gì đó." Trầm Lăng hơi nhướng mày.
"Vậy là ngươi sợ hãi nên không muốn đấu?" Vân Yến mỉm cười trêu chọc.
"Chắc là vậy, đột nhiên sợ ta sẽ khiến ngươi đau, không muốn đấu."
Vân Yến: "..."
"Nhìn ngươi mặt mũi cũng rất ưa nhìn nhưng không ngờ lại mắc bệnh ảo tưởng." Vân Yến trợn mắt.
"Thắng thì có được gì không?"
"Được ta cho ăn đập."
"Vậy đấu thôi."
Mọi người: "..." Trầm Lăng đệ tử giỏi nhất Kết Huyền môn lại là M?
Trầm Lăng rút kiếm ra, kiếm của hắn ta màu đen, xung quanh chuôi kiếm được vẽ một ấn ký màu đỏ, thân kiếm được bao bọc bởi hoa văn màu đỏ thẳm như máu, cây kiếm có một luồng hắc khí như cây kiếm của cô nhưng luồng hắc khí đó rất ít, không đủ ảnh hưởng đến cô.
Trầm Lăng là người động thủ trước, hắn ta ra tay rất mạnh, từng nhát kiếm mạnh mẽ dứt khoát.
Vân Yến vờ làm một động tác giả để anh ta nghĩ rằng cô sơ hở sau đó dùng kiếm đâm thẳng vào tay hắn ta.
Không kịp trở tay, Trầm Lăng đành đánh tay không, tay dùng toàn bộ sức lực đánh vào làn da cương thi của cô.
Nhưng mà tiếc quá, nhiêu đây không đủ để đánh bại cô.