Vân Yến ánh mắt toàn ý cười, quả nhiên chân tình mà không có sắc đẹp thì cái gì cũng bỏ hết.
"Tống Hành Diễn! Ngươi là đồ bội bạc." Lý Niệm Tư hai mắt rưng rưng, ngồi bệt xuống đất.
Mặc Hiên cho vài pháp sư kéo cô ta vào ngục, sau đó bản thân mình lại đi tìm cô.
"Nữ Thần, Nữ Thần, ngài ở đâu?"
Vân Yến bất thình lình xuất hiện đằng sau lưng Mặc Hiên, anh ta giật mình một cái, sau đó cười cười.
"Nữ Thần, cái khuôn mặt xấu xí đó là do huyễn ảnh của ngài tạo ra đúng không? Ngài thật giỏi."
"Không có, khuôn mặt thật của cô ta đó." Vân Yến lắc đầu, cô làm gì rãnh đến nỗi tạo huyễn ảnh trên mặt cô ta, phí công.
Mặc Hiên ngay lập tức méo mặt, đây là lần đầu tiên anh ta thấy một con hồ yêu xấu như vậy, không lẽ trước giờ định nghĩa về hồ yêu luôn luôn xinh đẹp của anh ta là sai sao?
Nhìn thấy Mặc Hiên đang thẩn thờ, Vân Yến liền vỗ vai anh ta mấy cái: "Đi."
"Đi đâu?"
"Tạo phản, à không gặp đồng bọn."
"..." Tạo phản?
Tại phủ thừa tướng.
Mặc Hiên không biết bay như Vân Yến nên đành phải chạy bộ theo, cả người bây giờ là một tầng mồ hôi, anh ta thở dốc, thật muốn học cái chiêu bay trên trời giống như Nữ Thần.
Dương Nguyên nghe thuộc hạ nói cô đến liền tự mình chạy ra đón tiếp: "Đại nhân và Mặc pháp sư?" Ông ta nghi kị nhìn Mặc Hiên, tên này là tay sai của hoàng thượng, tại sao đại nhân lại đi cùng hắn?
"Ta có việc muốn nói, vào trong." Vân Yến thản nhiên đi vào phủ.
Mặc Hiên đi theo thì bị Dương Nguyên nhìn chằm chằm như anh ta là một tội phạm nguy hiểm vậy.
"Đại nhân, Mặc pháp sư đi theo ngài?" Dương Nguyên rót trà, cẩn thận hỏi.
"Ừ."
"Vậy ngài muốn nói gì với tôi?"
" À, con gái ngươi trở thành phế hậu rồi, hậu cung chỉ còn vài người, số còn lại đã bị tống vào lãnh cung hết." Vân Yến nhấp một miếng trà, sau đó bình tĩnh nói.
Dương Nguyên há hốc mồm, con gái cưng của ông lại bị phế truất?
Tên Tống Hành Diễn khốn khiếp, lẽ ra lúc trước ông không nên giúp hắn lên ngôi, đúng thật là ăn cháo đá bát mà.
"Tuyết phi đã bị cắt lưỡi nữa." Mặc Hiên tốt bụng bổ sung.
" Cái gì?" Dương Nguyên nghẹn họng, thật sự Tống Hành Diễn quá ngu rồi, Lâm Tuyết là con của Lâm quốc sư mà hắn cũng dám cắt lưỡi.
Vân Yến đột nhiên đổi vẻ mặt thần thần bí bí: "Ngươi có muốn tạo phản không?"
"Ký chủ, cô mà tạo phản là nhiệm vụ bay theo mây khói đó." 000 nhao nháo phản đối.
"Thế ngươi nghĩ với tình thế này thì Tống Hành Diễn còn nắm vững ngai vàng được không?"
"Không..." 000 bất lực, nam chính đắc tội với toàn bộ nhân vật có tiếng trong triều đình hết rồi, ngay cả chứng cứ giả để buộc tội Dương thừa tướng phản quốc cũng bị cô giấu mất.
"Ừ, vậy thì ngươi lại hăm dọa ta làm gì?" Cô trợn mắt.
ngôn tình tổng tài"..." Đột nhiên nó có suy nghĩ rằng tất cả những việc mà cô làm đều là cố ý khiến nam chủ lọt vào tình cảnh bây giờ.
"Đại nhân, ta chỉ muốn yên ổn mà sống thôi." Dương thừa tướng lắc đầu.
"Vậy tôn cháu ngoại ngươi lên làm vua đi, như vậy thì không gọi là tạo phản nữa nhỉ." Vân Yến cong môi, đôi mắt trong vắt đầy ý muốn tạo phản, thiếu mỗi việc dán cái bảng trên mặt 'ta muốn tạo phản' thôi.
Dương Nguyên hơi suy tư, hình như tôn Tống Quân Sinh lên làm vua thì cũng không tính là tạo phản đâu nhỉ.
Hệ thống: "..." Tại sao mấy người lại tin tưởng vào lời của ký chủ đến như thế chứ!
Thấy Dương Nguyên đã gật đầu đồng ý, Vân Yến liền hài lòng: "Vậy chúng ta sẽ làm như thế này... "
_______________
Thượng triều.
Hôm nay thượng triều sớm hơn bình thường, cũng không biết vì việc gì mà các quan đại thần lại nói với Tống Hành Diễn cần phải lên triều gấp vì bọn họ có việc cần cấp báo.
"Trẫm nghe Dương thừa tướng, Lâm quốc sư và Minh đại tướng quân có chuyện gấp cần bẩm báo với trẫm?"
Tống Hành Diễn vẫn còn rất mệt mỏi vì chuyện của Lý Niệm Tư, nhưng hắn không thể từ chối lời nói của ba người họ được.
Lâm quốc sư có tiếng nói khá tốt trong triều, Dương thừa tướng và Tô đại tướng quân mỗi người lại giữ 1/3 binh lính, lỡ như hắn đắc tội với hai bọn họ thì chẳng phải chính mình sẽ rơi vào thế bí hay sao.
Nhưng Tống Hành Diễn hình như đã quên, ngay lúc hắn phế truất hoàng hậu và cắt lưỡi Lâm Tuyết thì hắn đã đắc tội với bọn họ rồi.
"Hoàng thượng, xin ngài giết chết con hồ yêu đó." Dương thừa tướng quỳ xuống nói.
"Con hồ yêu gì? Trẫm không biết." Tống Hành Diễn trong tâm đã sớm sợ hãi, tại sao Dương Nguyên lại biết chuyện về Lý Niệm Tư được chứ.
Minh đại tướng quân bây giờ không chịu nổi nữa, trực tiếp lên tiếng: "Hoàng thượng, Minh Hùng thần luôn một lòng trung thành với ngài nhưng nếu như ngài không chịu giết con hồ yêu đó thì thần sẽ tự tay giết con hồ yêu đó hộ ngài."
"Thần đã nghe một số cung nữ trong hoàng cung nói rằng hoàng thượng đã cho người phá hủy long thai của một số phi tần, bởi vì con hồ yêu đó."
Lâm quốc sư là kẻ trông bình tĩnh nhất nhưng thực chất trong lòng đang rất muốn giết chết kẻ mà ông gọi là hoàng thượng đây.
Lâm Tuyết là đứa con gái duy nhất của Lâm quốc sư và Lâm phu nhân, hai người rất yêu nhau nhưng Lâm phu nhân vì bệnh tật mà chết, dù vậy Lâm quốc sư vẫn quyết không cưới thêm vợ bé. Luôn luôn cưng sủng đứa con gái duy nhất này của mình.
Thế mà... kẻ mà ông phục tùng bấy lâu nay lại dám cắt lưỡi nó, đánh đập nó, còn khiến nó sảy thai!
"Trẫm không biết gì cả, con sủng vật hồ ly của trẫm đã chết rồi." Tống Hành Diễn nắm chặt hai tay, ngoan cố phản bác.
"Cho người đưa con hồ yêu ấy vào." Dương thừa tướng nói.
Vân Yến đẩy cái lồng có Lý Niệm Tư ở trong vào, lúc nãy cô ta còn đang rất hăng say mắng chửi cô, vừa nhìn thấy Tống Hành Diễn đã quay sang nói lời yêu đương với hắn.
"Hành Diễn, chàng kêu bọn người này thả ta ra đi Hành Diễn." Lý Niệm Tư đáng thương mà nói, cái đuôi hồ ly lắc qua lắc lại.
Các vị quan đại thần sau khi thấy sắc đẹp của con hồ yêu khiến hoàng thượng phế truất hoàng hậu: "..." Thật không ngờ gu của hoàng thượng lại không giống người thường như vậy a.
"Hoàng thượng, bây giờ ngài còn gì muốn nói không?" Dương thừa tướng nhàn nhạt hỏi.
"Nếu ngài đã không chịu giết con hồ yêu này, ba người bọn thần liền xin lại ngai vàng từ hoàng thượng để đưa cho đại hoàng tử điện hạ."
"Xàm ngôn, các ngươi là muốn tạo phản đúng không!" Tống Hành Diễn tức giận đập bàn.
"Sao có thể nói là tạo phản được chứ hoàng thượng, đây chỉ là trao lại ngai vàng cho con trai của ngài thôi mà." Dương thừa tướng lắc đầu giải thích.